Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 477: Bị Tiết Mộ Hoa lừa

Quả thật, trên đời này có rất nhiều người có nội công thâm hậu, có điều nội công của phái Võ Đang thiên về lâu dài, truyền chân khí cho người khác trong một khoảng thời gian dài, cũng chỉ có Trương Tam Phong mới có thể làm được.

So với đại thần cấp hai trăm như Trương Tam Phong, có lẽ nội lực của Kiều Phong sẽ kém hơn một chút, nhưng nội lực của Kiều Phong lại có một điểm rất giống lão – tốc độ hồi khí rất nhanh. Chuyển vận nội lực trong chốc lát, vừa hít vào một hơi thì đã khôi phục, gần như là sản sinh liên tục dùng mãi không hết, nếu nói theo thuật ngữ của trò chơi thì tên này dùng phần mềm hack không bao giờ hết nội lực...

“Thế nên phải đi tìm hai người bọn họ hả?” Vương Viễn hỏi với vẻ nghi ngờ.

Bây giờ Kiều Phong đang bị thương nặng, tung tích không rõ, chắc chắn Vương Viễn sẽ không tìm được. Trương Tam Phong là tông sư một phái, lại còn là một trong những con BOSS cao cấp nhất của thế giới này, sao có thể dễ nói chuyện như vậy được? Kêu lão phục vụ thì chẳng khác nào bảo một người chơi cấp bốn mươi đi tìm NPC Chủ Thần trong trò chơi để thương lượng về một bộ Thần Trang, chuyện này hoàn toàn là một chuyện cực kỳ vô nghĩa.

“Bọn họ miễn cưỡng có thể giúp tên trộm kinh thư kia tỉnh lại, hỏi ra tung tích của kinh thư.” Huyền Từ nói.

“Ta...” Vương Viễn âm thầm phun ra một ngụm máu tươi: “Lão đại, ngươi biết câu “Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh” (Tất cả pháp hữu vi, như mộng ảo bọt nước) đúng không?”

“Đương nhiên!” Huyền Từ gật đầu.

“Nhưng ngươi chắc chắn không hiểu ý tứ của mấy chữ này!” Vương Viễn lại nói.

“Còn xin chỉ điểm!” Huyền Từ trái lại cũng vô cùng khiêm tốn.

“Ý của mấy chữ này chính là, trên đời tất cả đều là hư vọng, kinh thư cũng giống như vậy, rơi vào tay người nào thì đều là nhân quả của người đó... Hà tất phải canh cánh trong lòng làm gì.”

“Thụ giáo!” Huyền Từ hơi sững sờ, vội vàng thi lễ với Vương Viễn.

“Ha ha!” Vương Viễn âm thầm lau mồ hôi, cũng may ở buổi học cuối cùng mình không mất tập trung, đã ghi tạc câu nói của hòa thượng quét rác vào trong lòng, không nghĩ tới lại có thể lừa được Huyền Từ.

“Ai, không nghĩ tới ta tìm hiểu Phật pháp nhiều năm, vậy mà tuệ căn lại không bằng chính đồ đệ mình!” Huyền Từ thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Muốn cứu sống người kia, trên đời này cũng chỉ có hai con đường để đi.”

“Hai con đường nào?” Vương Viễn vội vàng hỏi.

“Thiên Long tự, Đoàn thị, Đại Lý!” Huyền Từ nói: “Nhất Dương Chỉ của Đoàn thị ở Đại Lý vốn có công hiệu chữa thương. Khô Vinh đại sư, Bảo Định Đế, một trong thiên hạ ngũ tuyệt - Đoàn Hoàng Gia cũng có công lực thâm hậu như vậy. Có điều bọn họ phát công cứu người sẽ hao tổn tu vi của bản thân, thế nên sẽ không ra tay một cách dễ dàng đâu.”

“Còn một nơi chính là Tiêu Dao cốc!” Huyền Từ lại nói tiếp: “Lung Á tiên sinh - Tô Tinh Hà chính là một vị kỳ nhân đương thời, Diêm Vương Địch - Tiết thần y cũng chính là đồ đệ của lão. Chẳng qua tính cách của người này vô cùng quái dị, cũng chưa chắc sẽ để ý đến ngươi.”

“Nhất Dương Chỉ và phái Tiêu Dao?” Vương Viễn sờ cằm lẩm bẩm.

“Không sai!” Huyền Từ nói: “Có thể chữa trị chưởng thương mạnh mẽ đến vậy, chỉ có hai con đường này thôi.” Lão già này, còn không quên khoe khoang bản thân.

“Đệ tử đã rõ!” Trên mặt Vương Viễn lập tức nở một cười.

Vương Viễn giết con gái riêng của Đoàn Chính Thuần, tất nhiên hắn sẽ không dám chạy tới nhờ Đoàn thị ở Đại Lý.

Vương Viễn cũng không quen biết Tô Tinh Hà, Tiết Mộ Hoa bỉ ổi như thế, lão già này chắc cũng không kém cạnh một chút nào đâu.

Có điều lúc Huyền Từ nhắc tới Nhất Dương Chỉ và Tiêu Dao cốc, trong đầu Vương Viễn lập tức hiện ra một bóng dáng... Chính là Tống Dương!

Cô nàng này xuất thân từ Tiêu Dao cốc, mấy thứ như chữa bệnh coi bói đều là đề thi để tốt nghiệp, chưa bao giờ bỏ bê. Hơn nữa Tống Dương còn học được tuyệt kỹ Nhất Dương Chỉ... Hết sức hiển nhiên, cô nàng này mới đúng là sự kết hợp hoàn mỹ giữa Đoàn thị Đại Lý và Tiêu Dao cốc.

Vương Viễn háo hức đi tìm người khác cầu xin phương pháp chữa trị, không nghĩ tới người thật sự có thể chữa trị được lại xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, đây có khác gì là cưỡi cừu đi tìm cừu đâu chứ... Đáng tiếc Mario còn bị lừa mất ba chiêu Tuyệt Hộ Thủ.

Sau khi bái biệt Huyền Từ, Vương Viễn trực tiếp truyền tống tới núi Võ Đang.

Lúc này, lớp trang điểm bẩn thỉu trên mặt A Châu đã biến mất, lộ ra dáng vẻ đáng yêu vốn có. Mario cúi đầu ngồi ở trên chiếc sân rộng, đặt nàng ở bên cạnh.

Trong trò chơi người chơi không có phòng của riêng mình, muốn có không gian riêng tư thì ngoại trừ vào trong thành mua nhà ra, còn một cách khác là dùng tiền thuê phòng luyện công. Đương nhiên Mario sẽ không bởi vì một NPC nhỏ bé không đáng kể mà bỏ một đống tiền ra để thuê phòng luyện công.

Thấy Mario mang theo một cô gái nhỏ ngồi ở trên quảng trường, chúng đệ tử phái Võ Đang đều bị thu hút tới đây.

“Không hổ là Mã sư huynh! Ra ngoài một chuyến còn mang theo một vị cô nương về!”

“Cô nương này lại còn là NPC!”

“Mã sư huynh không chỉ là sát thủ của đàn ông, mà còn là sát thủ của phụ nữ...”

“Cô nương này hôn mê bất tỉnh, sợ không phải là dùng thuốc đấy chứ...”

“Đạo đức của ta, đạo đức của ta...”

Có trời mới biết rốt cuộc người chơi phái Võ Đang đang nghĩ gì trong đầu. Trong giọng điệu của mấy tên khốn khiếp này đều chứa đầy sự kính trọng, ngưỡng mộ đối với Mario.

Vương Viễn xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Mario.

“Tìm ra phương pháp chữa trị rồi à?”

Thấy Vương Viễn đến đón người nhanh như vậy, Mario vội vàng đứng dậy, xem ra mấy kẻ hèn hạ như hắn ta sợ nhất là bị người khác vây xem.

“Ừ!” Vương Viễn gật đầu: “Chúng ta bị Tiết Mộ Hoa lừa rồi!”

“Có ý gì?” Mario không hiểu.

“Thật ra người có thể chữa trị cho A Châu… chính là Tống Dương!” Vương Viễn thuật lại những lời mà Huyền Từ đã nói với mình.

“Bố khỉ!”

Sửng sốt mất một lúc, Mario mới tức giận nói: “Gì mà chúng ta bị lừa, rõ ràng là ta bị lừa!!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận