Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 900: Kết bái

“Cho ta thật sao?”

Phi Vân Đạp Tuyết cầm [Càn Khôn Nhất Trịch] với vẻ hơi khó tin.

Hắn ta dựa vào một thân trang bị cao cấp và công pháp, mới miễn cưỡng được xem là cao thủ, nhưng chắc chắn vẫn hơi chênh lệch so với cao thủ chân chính. Hiện giờ hắn ta có kỹ năng này rồi, chỉ cần có thể giành được quyền chủ động, thì có khả năng vô địch thiên hạ rồi.

Dù sao hiệu quả của “không một phòng ngự gì có thể ngăn cản được” này quá khủng khiếp, cho dù là Vương Viễn, chỉ cần không mở vô địch, thì sợ rằng cũng không thể chống lại được tấm ngân phiếu này.

“Không phải lời này rất thừa thãi sao?”

Vương Viễn trợn trắng mắt, đáp một cách bất đắc dĩ: “Cứ làm như cái thứ này có thể sử dụng trong tay người khác được vậy.”

Hắn cũng không tính là người nghèo, nhưng cũng không dám đụng vào loại kỹ năng phá sản kiểu này… Nếu thật sự dùng nghiện rồi, thì quả thực chính là tội lỗi mà.

Phi Vân Đạp Tuyết giàu có như vậy, kỹ năng này phối với hắn ta là vừa hợp, thêm nữa, trước đó ở Ngũ Độc giáo, hắn ta cũng đã không ít lần ra sức giúp đỡ (tiền) Vương Viễn, quyển công pháp này cũng là thứ mà hắn ta nên nhận.

Đừng thấy Vương Viễn đối với người khác có thể bắt bí thì bắt bí, có thể hại thì hại, nhưng đối với bạn bè vẫn khá trượng nghĩa, là một người lịch sự.

“Ha ha, vậy ta cũng không khách sáo nữa!”

Phi Vân Đạp Tuyết cũng không phải là người dông dài, vỗ hai tay một cái, [Càn Khôn Nhất Trịnh] hóa thành một đường sáng màu vàng chui vào trong cơ thể của hắn ta.

[Càn Khôn Nhất Trịch]

Phẩm cấp: Không.

Số tầng tu luyện: Một tầng/Một tầng (MAX).

Cảnh giới: Không.

Vung tiền: Sử dụng tiền tài để tấn công, tạo thành sát thương thực đối với toàn bộ mục tiêu trong phạm vi 500 mét, một lượng vàng bằng một điểm sát thương đơn thể giới hạn trong phạm vi tấn công, bất chấp mọi phòng ngự.

Giới thiệu công pháp: Thần thông lợi hại nhất trong trời đất.

“Lợi hại lợi hại!”

Phi Vân Đạp Tuyết cho Vương Viễn xem ảnh chụp màn hình kỹ năng của mình, Vương Viễn không khỏi dựng ngón cái từ tận đáy lòng.

Hắn vốn cho rằng Càn Khôn Nhất Trịch này là kỹ năng tấn công đơn thể, nhưng không ngờ thứ này lại là sát thương phạm vi AOE, lại thêm hiệu ứng gây sát thương thật, bỏ qua phòng thủ, trong trò chơi loại hình võ hiệp, kỹ năng như vậy cũng được xem là cực kỳ mạnh rồi.

Chẳng qua tiêu hao thực sự có hơi khủng khiếp.

Một lượng vàng bằng một điểm sát thương, Vương Viễn có mười ba nghìn máu, vậy muốn giết chết hắn trong vòng một giây phải tốn đến mười ba nghìn lượng vàng.

Tỷ giá hối đoái nhân dân tệ sang tiền trò chơi hiện nay là một lượng vàng khoảng bốn trăm năm mươi tệ, mười ba nghìn lượng vàng chính là gần sáu triệu… Con mẹ nó, nếu không phải là trường hợp đặc biệt, vậy chi phí cho việc sử dụng kỹ năng này để PK với người chơi thực sự có hơi lớn.

Đương nhiên, qua nửa tháng nữa, trò chơi sẽ mở dịch vụ nạp nhân dân tệ. Đến lúc đó, giá vàng sẽ trực tiếp giảm xuống còn một ăn mười, nhưng cho dù là như vậy, muốn đánh chết một người chơi mười ba nghìn máu, cũng phải tốn đến mười mấy nghìn tệ.

Trừ loại đại gia như Phi Vân Đạp Tuyết ra, ai sẽ đi tốn mấy trăm nghìn để giết một người chứ?

Mẹ nó chứ, cái kỹ năng rẻ rách này không phải thứ người bình thường có thể dùng được.

"Ha ha!"

Phi Vân Đạp Tuyết đắc ý hỏi: “Lão Ngưu, ngươi có bao nhiêu máu?”

“Mười ba nghìn.” Vương Viễn đáp.

“Sáu triệu đã có thể giết được ngươi một lần rồi! Thật tiện lợi!” Phi Vân Đạp Tuyết cười khà khà, bảo: “Bây giờ có phải ta đã là vô địch thiên hạ rồi hay không?”

“Cứt ấy!”

Vương Viễn mạnh miệng bảo: “Kỹ năng này của ngươi là tấn công phạm vi rộng, đánh lén còn được…”

Nhưng, bất cứ kỹ năng tấn công phạm vi rộng nào, cũng đều là kỹ năng không định hướng, nên mục tiêu có thể tránh né.

Người chơi có thân pháp cực cao như Độc Cô Tiểu Linh, hoặc là người chơi có kỹ năng khinh công đặc biệt [Dị Hình Hoán Vị] như Vương Viễn, dưới tình huống có phòng bị, sẽ có xác suất nhất định tránh được công kích.

Nếu bị người né được công kích, vậy tiền coi như mất trắng… Cho nên một chiêu này thích hợp nhất là đánh đoàn chiến hoặc là đánh lén, chứ không thích hợp để đánh chính diện với cao thủ đỉnh cấp.

“Mới sáu triệu thôi mà, ném thêm mấy lần kiểu gì chẳng trúng!” Phi Vân Đạp Tuyết nói một cách ung dung nhàn nhã.

“Cút! Coi như ta chưa nói gì!”

Vương Viễn cạn lời, quả thực không có cách nào nói chuyện với loại người này, không khoe của thì có thể chết à, mấu chốt là hắn ta còn không biết là mình đang khoe của.

“Thế nào? Ngưu đại ca xem như hài lòng với tuyệt học này chứ?”

Lúc này, Tiểu Quế Tử sáp lại gần hỏi.

“Ừm! Cũng được!”

Vương Viễn gật đầu, lôi một viên giải dược màu đỏ ra đưa cho Tiểu Quế Tử.

“Đây chính là giải dược sao?” Tiểu Quế Tử nhận thuốc giải, liếc mắt nhìn một cái, hỏi một cách bán tín bán nghi: “Ngưu ca, ngươi sẽ không chơi ta đấy chứ?”

Suy cho cùng cũng là một trong những nhân vật chính trời sinh, Tiểu Quế Tử có trí thông minh rất cao, từ sau khi bị Vương Viễn hại một lần, hiện tại vẫn còn ôm vài phần cảnh giác đối với hắn.

Giải dược của Tam Thi Não thần đan và thuốc độc gần như giống nhau như đúc, chỉ có màu sắc là khác, nên Tiểu Quế Tử hiển nhiên sẽ đề phòng.

“Đương nhiên là thuốc giải rồi!” Vương Viễn nói: “Chỉ cần nuốt vào, lập tức thuốc đến bệnh khỏi, ngươi phải tin ta chứ.”

“Ta…”

Vương Viễn không nói một câu cuối cùng còn đỡ, nghe thấy câu nói cuối “ngươi phải tin ta chứ”, da đầu của Tiểu Quế Tử run lên, sau đó hắn kéo Vương Viễn lại hỏi: “Ngưu ca đối với ta ân trọng như núi, chúng ta hợp nhau đến như vậy, cứ dứt khoát kết bái đi!”

“Kết bái?” Vương Viễn có hơi mơ hồ, sao phong cách của Tiểu Quế Tử này còn hoang dã hơn cả mình nhỉ, nói kết bái là kết bái, cũng lợi hại quá rồi đó.

“Không sai!”

Tiểu Quế Tử đáp: “Chính là huynh đệ khác họ trong miệng của tiên sinh kể chuyện ấy, không cần sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.”

Vương Viễn: “…”

Được rồi, quả nhiên thằng nhãi này rất gian trá.

Nếu cùng sinh cùng tử, vậy nếu giải dược kia là đồ giả, Vương Viễn hiển nhiên cũng phải đi chết cùng… người đang làm có hệ thống đang nhìn, thề thốt trong trò chơi cũng không phải chỉ là nói suông thôi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận