Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1508: Lời nói của Quách Tĩnh

“A... là Ngưu đại hiệp!”

Vương Viễn đã từng cứu Tương Dương hai lần, nên có đãi ngộ của anh hùng ở thành Tương Dương, nhìn thấy hắn, vệ binh ở cửa phủ thành chủ hô lên một tiếng kinh ngạc, vội vàng tiến lên hành lễ, mọi người thấy vậy cũng không thể trách.

Dù sao hòa thượng này làm xằng làm bậy lâu như vậy, nhưng điểm hiệp nghĩa lại cao đến dọa người.

“Mau đi báo cáo với Quách nguyên soái, nói là Ngộ Si đại sư của Thiếu Lâm tự xin gặp!” Vương Viễn chào hỏi vệ binh một tiếng, vệ binh vội vàng tiến vào phủ.

Không quá bao lâu sau, vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung đã ra ngoài phủ.

“Ngưu đại ca, đã lâu không gặp, mau vào đi!” Hai vợ chồng Quách Tĩnh dẫn một đám người Một Đám Ô Hợp tới đại sảnh nghị sự một cách cực kỳ nhiệt tình.

“Chuyện của Ngưu đại ca, hai vợ chồng ta cũng có nghe qua rồi!” Hoàng Dung nói: “Không biết lần này Ngưu đại ca tới Tương Dương là có chuyện gì?”

Con người của Hoàng Dung này vô cùng thông minh, Quách Tĩnh nhìn thấy Vương Viễn đến Tương Dương chỉ biết cười ngô nghê, còn Hoàng Dung thì lại mang vẻ mặt cảnh giác.

Tương Dương vất vả lắm mới sống được hai ngày yên ổn, Hoàng Dung chỉ sợ Vương Viễn lại gây ra chuyện.

Vương Viễn hiển nhiên cũng biết ý tứ trong lời nói của nàng ta, vì thế nở nụ cười, đáp: “Quách nguyên soái, lần này tiểu tăng tới đây là muốn lấy lại công pháp của ta! Không biết bây giờ tiến độ thế nào rồi?”

Quách Tĩnh đáp: “Đã luyện đến đại thành rồi! Vốn định gửi cho Ngưu ca, nhưng ngươi cũng biết đấy, ta không thể rời khỏi thành Tương Dương được... cũng may mà ngươi qua lấy.”

Nói xong, Quách Tĩnh lôi một quyển sách ra, đưa cho hắn.

Vương Viễn vỗ hai tay, thuận tay định học, nhưng hệ thống lại nhắc nhở: [Không có cách nào học ở trạng thái hiện tại.]

“?” Vương Viễn có hơi ngơ ngác.

“Sao vậy?” Quách Tĩnh hỏi với vẻ bối rối.

Vương Viễn tò mò hỏi: “Sao ta lại không thể học công pháp này được?”

“Ha ha!” Quách Tĩnh cười ha ha, đáp: “Bây giờ ngươi mới Độ Kiếp xong, võ công trong thiên hạ đã quy lại làm một, trước khi lĩnh ngộ được thiên địa, hiển nhiên không thể học những công pháp khác được nữa rồi.”

“Không thể nào, vừa rồi ta còn học [Tẩy Tủy Kinh] được mà.” Vương Viễn thành thật đáp.

Quách Tĩnh lại nói: “Chắc hẳn trước đó ngươi đã có căn bản, cho nên mới có thể học [Tẩy Tủy Kinh].”

“Cái này...” Vương Viễn nghĩ ngợi một chút, thật sự có chuyện như vậy.

Thực ra hắn cũng chưa từng học Tẩy Tủy Kinh, mà chỉ dung hợp Tẩy Tủy Kinh với Dịch Cân Kinh, nói như vậy, căn bản của Tẩy Tủy Kinh, không phải chính là Dịch Cân Kinh hay sao, còn Dã Cầu Quyền này cũng không có bất cứ công pháp nào có thể dung hợp được.

“Còn nữa!” Quách Tĩnh lại nói: “Tuy rằng Dã Cầu Quyền có uy lực vô biên, nhưng công pháp này lại là võ học Bất Nhập Lưu, lĩnh ngộ thiên địa cũng không hợp với võ học ở cấp bậc này.”

“Còn có cách nói này nữa sao?”

Nghe được lời này của Quách Tĩnh, mọi người đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng cũng là lần đầu tiên nghe nói loại thiết lập này.

Duy chỉ có Vương Viễn là có chút đăm chiêu. Bởi vì hắn biết, trên người mình còn có một môn Nội Công Căn Bản Bất Nhập Lưu, bây giờ vẫn có thể sử dụng như cũ...

Vốn dĩ hắn còn cho rằng đã xảy ra BUG gì đó, nhưng hóa ra võ học Bất Nhập Lưu không thể dung hợp với lĩnh ngộ được, Bất Nhập Lưu ấy mà, chính là không đủ phẩm cấp... không thể được dung hợp ngược lại cũng hiểu được.

Người chơi Độ Kiếp, có người nào không phải cố hết sức tìm một vài công pháp có phẩm chất cao để xứng với thuộc tính, chớ nói là bất nhập lưu, cho dù là võ học trung cấp và cấp thấp không dùng đến, mọi người đều sẽ trực tiếp quên đi.

Cho nên cho tới nay chưa từng có người nào phát hiện ra thiết lập này, cũng là điều rất bình thường.

“Sau này, ta không thể dùng [Dã Cầu Quyền] này được nữa sao?” Vương Viễn lại hỏi.

“Đương nhiên có thể!” Quách Tĩnh cười bảo: “Chiêu thức cũng không phải nội công, không xung đột với pháp môn tu luyện!”

“Nếu là như vậy, tiểu tăng xin tạm biệt trước!” Sau khi biết được [Dã Cầu Quyền] vẫn có thể sử dụng, lúc này hắn mới yên tâm, đứng dậy định rời đi.

Quách Tĩnh ngược lại không sợ hắn mang tới phiền phức, nhưng Hoàng Dung ở bên cạnh như hổ đói rình mồi, hắn còn không đi nữa, nàng ta sẽ ra lệnh đuổi khách mất.

“Sao Ngưu ca muốn đi nhanh như vậy?” Quách Tĩnh còn hỏi với vẻ mặt ngơ ngác.

Vương Viễn đáp: “Gần đây tiểu tăng gặp chuyện! Không muốn liên lụy đến Quách nguyên soái và thành Tương Dương!”

“Hừ hừ!”

Quách Tĩnh nghe vậy mới hừ lạnh một tiếng, nói: “Cái đám loạn thần Mộ Dung thế gia đó tội ác tày trời. Ngưu ca, toàn bộ hành động của ngươi khiến Quách Tĩnh khâm phục đến cực điểm, nhưng Quách Tĩnh có một câu không biết có nên nói hay không?”

“Hửm? Câu gì?” Vương Viễn hỏi.

Quách Tĩnh đáp: “Trong thiên hạ không có nơi nào không phải đất vua, ngọc tỷ này chính là vật của vương thất, ngươi và ta đều là thảo dân, cớ gì lại cố chấp cầm loại vật này?”

“Không phải ta cố chấp, mà là ta không ném đi được!” Vương Viễn cũng bất đắc dĩ, làm sao hắn không biết cái ngọc tỷ tồi tàn này mang tới tác dụng phụ ghê tởm cỡ nào.

“Ha ha!”

Quách Tĩnh lại không trực tiếp đáp lại lời nói của hắn, mà là vừa cười vừa bảo: “Lời nói của Quách Tĩnh chắc chắn phát ra từ tận đáy lòng, vẫn mong Ngưu đại ca suy nghĩ! Quách Tĩnh không tiễn các ngươi nữa.”

Quách Tĩnh rốt cuộc có ý gì?

Nhóm Vương Viễn không cẩn thận phỏng đoán ý của y nữa.

Bởi vì việc cấp bách nhất với Vương Viễn hiện tại là nhanh chóng cảm ngộ thiên địa, nghiên cứu đại đạo.

Dẫu sao sau lưng hắn còn có hàng nghìn hàng vạn truy binh, chờ trời cứu chẳng bẳng tự cứu mình, có ai bảo vệ cũng không bằng mình khôi phục công lực trước.

Đinh Lão Tiên mở một cổng truyền tống, vì lý do an toàn, cả nhóm Một Đám Ô Hợp truyền tống đến một hòn đảo hoang trên Đông Hải.

Nơi này nhiều đảo lại bị biển ngăn cách, cho dù người chơi có biết bơi lội đi nữa, không có thuyền thì cũng khó mà đến được, tính ra đây là một nơi rất tuyệt vời để lẩn trốn.

Mấy người bọn họ tìm được một sơn động rộng rãi, Mario và Bôi Mạc Đình đứng bên cạnh, hộ pháp cho Vương Viễn.

Phi Vân Đạp Tuyết canh ngoài cửa động.

[Đại Na Di Phù] là một hệ thống chọn lọc.

Một tấm giá nghìn vàng đã trực tiếp lọc bớt 99% người chơi phổ thông, người chơi đủ vốn liếng mua [Đại Na Di Phù], thực lực chắc chắn không quá yếu.

Lúc này công lực của Vương Viễn hoàn toàn biến mất, trừ hắn ra người có thể một mình chống lại thiên quân vạn mã e rằng chỉ có mỗi Phi Vân Đạp Tuyết.

Sức mạnh của nhân dân tệ mới là vĩ đại nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận