Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 140: Hổ Phù có giá trị xa xỉ

“Hừ! Hắn đánh BOSS nhưng chúng ta cũng gây ra sát thương mà.” Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ nói một cách hùng hồn.

Quả thực là vậy, mặc dù sát thương không cao, nhưng người Tam Sát Trang cũng giúp đỡ được chút ít, tên này đang tự tin nói ra suy nghĩ của mình.

“Không sai!”

Vương Viễn gật đầu nói: “’Ngươi có gây ra sát thương!”

Nói xong, Vương Viễn đi đến bên cạnh Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, nhấc tay lên, cả bàn tay tát vào đầu Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ.

Cái tát này của Vương Viễn mạnh mẽ biết bao? Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ cùng lắm chỉ là một đao khách nhanh nhẹn, lượng máu không nhiều, làm sao có thể chịu được cái tát này.

Chỉ nghe thấy “Bốp” một tiếng, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ ngủm củ tỏi ngay tại chỗ.

Vương Viễn phủi tay, cứ như chuyện này nhỏ nhặt không đáng kể, nói một cách thản nhiên: “Tên này chưa được ta đồng ý mà đã dám đánh BOSS của ta, ta đánh trả một cái tát thay BOSS, mọi người không có ý kiến gì chứ?”

"Không! Không có..."

Mọi người thấy thế, đồng loạt lắc đầu, rối rít tỏ ý tán thành.

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu và Kiếm Lăng Vân thấy tình cách Vương Viễn kì quặc như thế, bảo giết người là lập tức giết luôn, cũng khiến người ta sợ đến tê dại da đầu.

"Ta là một người biết lý lẽ!" Vương Viễn nhìn bốn phía xung quanh một cái, ý vị sâu xa nói: "Nếu như còn ai cho rằng bản thân tìm ra được hai con BOSS là có thể được chia đồ thì lên tiếng, ông đây sẽ trả lại gấp bội cho hắn!"

Con mẹ nó, Vương Viễn cũng chịu thua Tửu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, đứng sờ soạng chỗ kín Hổ Sơn Quân mấy cái mà dám nói bản thân có gây ra sát thương nên phải được chia đồ, nói đùa không biết xấu hổ cũng không nhìn lại địa điểm.

"..."

Mọi người im lặng không nói gì, theo bản năng lùi về sau một bước.

Thật ra vừa rồi các vị đang ngồi ở đây ít nhiều cũng đều gây ra một chút sát thương, nhưng nhìn đến số phận của Tửu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ. Ai còn dám nói số sát thương mà mình gây ra nữa.

Thấy không còn ai có ý kiến, Vương Viễn cầm hổ phù hỏi Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu nói: "Món đồ này ngươi có muốn không, không thì ta ném đến phòng đấu giá đấy."

Phòng đấu giá là nơi người chơi bán đấu giá đồ dùng trang bị, cho phép bán đấu giá trực tiếp bằng tiền mặt, chỉ có điều phí hơi cao một chút.

Thời gian này loại đạo cụ hổ phù này chắc chắn bán được giá cao. Ném đến phòng đấu giá chắc chắn sẽ được các bang hội lớn tranh nhau đến vỡ đầu, nên giá cả không cần phải lo nghĩ.

Vương Viễn cũng coi như người biết giữ lời hứa, nếu ngay từ đầu hắn đã đồng ý với Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu, thì lúc này đương nhiên muốn hỏi giá cả của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đầu tiên. Nếu tên nhóc này không mua thì Vương Viễn cũng không buồn bán.

"Muốn muốn muốn!"

Từ chuyện vừa nãy, Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu còn nghĩ rằng Vương Viễn sẽ không bán hổ phù cho mình. Bây giờ lại nghe được lời Vương Viễn nói, nhất thời mừng rỡ nói: "Ngưu ca, ngươi định bán bao nhiêu tiền?"

"Bớt nói nhảm!"

Vương Viễn bĩu môi nói: "Món đồ này đối với những người chơi bang hội quan trọng như thế nào thì cũng không cần ta nhắc ngươi. Ngươi ra giá đi, nếu ta thấy được thì bán."

Thật ra Vương Viễn vốn cũng không biết giá Hổ Phù nên bán bao nhiêu tiền. Để Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu ra giá, là sợ bản thân sẽ đưa ra giá thấp.

"Cái này..."

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu chau mày suy nghĩ trong chốc lát.

Thử thăm dò nói: "Ba mươi vạn thì sao? Có thể chuyển tiền offline..."

Chuyển tiền online sẽ bị tính phí thuế thủ tục, chuyển tiền offline thì lại tiết kiệm được một khoản chi phí lớn (nhắc nhở ấm áp, trốn thuế, lậu thuế là hành động trái pháp luật, mọi người nhất định phải làm công dân tuân thủ pháp luật.)

"Ba mươi vạn?"

Đối với giá mà Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu nói ra, Vương Viễn vô cùng bất ngờ.

Phải biết là loại Tuyệt Học như "Tịch Tà Kiếm Pháp" cũng chỉ mới ba mươi vạn mà thôi. Giá một cái Hổ Phù vậy mà có thể bán được giá ngang với tuyệt học, quả thật khiến Vương Viễn có chút không thể tin được.

Dù sao trong mắt Vương Viễn, món đồ chơi như hổ phù còn không bằng tuyệt học bây giờ.

Tuyệt học... Ít ra... Người chơi có thể dùng từ đầu đến cuối, là giá trị lâu dài.

Mà món đồ hổ phù này quý giá cũng chỉ vì người chơi thời gian trước khá là ít ỏi. Mọi người vui vẻ với những thứ hư danh này, cho đến lúc cuối người chơi có thể vững vàng giết được BOSS cấp 30, cũng liền không đáng giá như vậy.

"Không lẽ thấp sao?" Thấy biểu tình này của Kiến, trong lòng Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu giật thót, vội vàng nói: "Nếu như ngươi chê thấp, ta có thể tăng thêm một chút, năm mươi vạn thì sao?"

"..."

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu tiện tay liền tăng thêm hai mươi vạn, nhất thời Vương Viễn trầm mặc một trận.

Cuối cùng hắn cũng đã nhìn ra, tên Nhất Đao này tuy có ngốc một chút, nhưng thật là là một tên không thiếu tiền. Năm mươi vạn ở trong miệng y không khác gì năm đồng.

"Cái giá này không thấp!"

Thấy Vương Viễn vẫn không nói gì, Kiếm Lăng Vân ở một bên thận trọng nói: "Cho dù ném vào trong phòng đấu giá, giá chót cũng xấp xỉ với giá bán cho ngươi. Còn việc chuyển tiền offline thì không cần."

"Được rồi!" Vương Viễn lấy lại bình tĩnh, giả vờ bình tĩnh nói: "Ngươi đã nói như vậy, mọi người cũng coi như là người quen, tạm thời bán cho ngươi với giá này. Còn về chuyện chuyển khoản offline thì không cần."

Chuyển tiền offline không có sự bảo vệ của hệ thống, so sánh một chút vẫn nên làm theo trình tự chính quy an toàn hơn một chút.

Nói xong, Vương Viễn liền mở ra bảng giao dịch, đem Hổ Phù treo lên.

Sau khi Nhất Đao chuyển tiền vào trong tài khoản của Vương Viễn, hổ phù liền xuất hiện trong tay của Nhất Đao.

Giành được Hổ Phù về tay, mọi người Tam Sát Trang đều vui mừng một hồi.

Mọi người chạy xa như vậy, đã chết nhiều người như vậy, cũng chỉ vì cái thứ vớ vẩn này.

Lúc này, Vương Viễn lại lôi ra một cuốn sách đưa cho Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu.

"Đây là?"

Thấy sách trong tay Vương Viễn, Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu hơi sửng sốt.

Quyển sách trong tay Vương Viễn, chính là bản "Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao" thật tìm được ở núi Hắc Phong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận