Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 926: Đầu mối của Liễu Quang Hùng

“Đúng vậy!”

Vương Viễn nói: “Ngươi nghe qua tên ta rồi à?”

“Đâu chỉ có vậy…” Liễu Quang Hùng lấy lại bình tĩnh, nói: “Đột nhiên cảm thấy đồn đại trong giang hồ rất không đáng tin.”

“Ồ? Đồn đại gì thế?” Vương Viễn tò mò hỏi.

“Tóm lại là nói danh tiếng ngươi không được tốt…” Liễu Quang Hùng hơi do dự, nói đúng sự thật.

“Ha ha, ngươi đúng là một người thành thật.” Vương Viễn bật cười bảo: “Song người khách sáo quá rồi, không phải là không được tốt, mà là quá bê bối.”

Vương Viễn tự rõ danh tiếng trên giang hồ của mình thế nào, hắn đắc tội nhiều người như vậy, bị bôi đen cũng là chuyện thường tình.

“Hề hề!” Liễu Quang Hùng cười khì, không phản bác lại mà đột nhiên nói sang chuyện khác: “Nếu Ngưu ca đã bằng lòng kết bạn với ta, vậy huynh đệ cũng có đôi lời muốn nói.”

“Hử?” Vương Viễn tiện tay móc năm mươi vàng ra nhét vào trong tay y rồi bảo: “Ngươi cứ nói đi.”

“Ngưu ca khách sáo quá rồi!” Liễu Quang Hùng thấy Vương Viễn hào phóng như vậy, thiện cảm với hắn lại tăng lên gấp bội. Y tiện tay lấy ba mươi vàng ra trả lại cho Vương Viễn: “Ta đề giá công khai, không tăng giá cắt cổ! Nếu ngài lấy được bí tịch thật, lại cho ta thêm tiền tiêu xài cũng không muộn.”

“Có cá tính!”

Vương Viễn cất ba mươi vàng đi, trong lòng lại coi trọng Liễu Quang Hùng thêm mấy phần. Tên này nhìn vậy mà cũng được lắm.

“Lời ta nói xuất phát từ nội tâm.” Liễu Quang Hùng trịnh trọng cất tiếng: “Kỳ thực trong Lang Hoàn Ngọc Đồng không có gì cả, vốn lúc trước có hai quyển bí tịch nhưng bị một NPC tên là Đoàn Dự lấy đi rồi, hiện tại trong động không hề có bí tịch.”

“Không có gì?” Vương Viễn khá là bất ngờ: “Vậy các ngươi còn dẫn người lên núi làm gì?”

“Kiếm chút tiền tiêu chứ sao…” Liễu Quang Hùng cười nói: “Bọn ta chỉ cần dẫn người lên núi thôi, cũng đâu giúp bọn họ tìm bí tịch. Nếu người bình thường lên đây, ta chỉ lấy đúng mười vàng, dù sao cũng không muốn kiếm tiền trái lương tâm, cũng lười chọc ổ phiền phức này. Song nếu là cao thủ như Ngưu ca, ta cảm thấy tin tức của mình rất hữu ích.”

Lời Liễu Quang Hùng rất rõ ràng, y kiếm tiền lên núi từ người chơi phổ thông và không tiết lộ đầu mối gì về bí tịch, dẫu sao thực lực của nhóm người này thấp, có nói cũng vô ích, không lấy được ngược lại trở thành phiền phức. Mà đối với cao thủ thì không cần băn khoăn những vấn đề này.

“Vậy ngươi nói ta nghe thử, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Vương Viễn rửa tai lắng nghe.

“Trong Lang Hoàn Ngọc Động có một hồ nước.” Liễu Quang Hùng nói: “Hồ nước này nối liền với sông Lan Thương, bên dưới có một mật đạo… còn đến cùng trong mật đạo có gì ta cũng không biết. Chuyện này ta tình cờ phát hiện lúc trò chơi mới mở, Lang Hoàn Ngọc Động còn chưa phải là cấm địa, ta cũng thử xuống thăm dò mấy lần, nhưng khổ nỗi không lặn sâu xuống được, khí tức không đủ. Sau đó Đoàn Dự lấy bí tịch chạy mất, Lang Hoàn Ngọc Động thành cấm địa, ta chưa tiến vào thêm lần nào nữa.”

Nói tới đây, Liễu Quang Hùng lại bảo: “Cho nên ta chỉ dám lấy ngươi hai mươi vàng, nếu quả thực tìm được bí tịch thật, ngươi cho ta thêm cũng không muộn. Ngưu ca ngươi hẳn không thiếu tiền đâu nhỉ?”

Dứt lời, Liễu Quang Hùng lại liếc mắt nhìn Tống Dương.

“Đó cũng có thể xem là đầu mối, thế sao ngươi không tự mình đi vào?” Vương Viễn dò hỏi.

Khí tức quan hệ chặt chẽ với nội lực, lúc trò chơi mới mở khí tức Liễu Quang Hùng không đủ cũng là chuyện bình thường, hiện tại y đã là người chơi cấp bốn mươi lăm, theo lý mà nói có thể thử thăm dò được rồi chứ.

Liễu Quang Hùng cười ha ha đáp: “Vẫn là câu trước đó! Ta biết bản lĩnh của mình đến đâu, đi tìm bí tịch chẳng bằng dẫn người lên núi kiếm tiền còn hơn! Chờ ta làm xong vụ này là góp đủ tiền mua võ học cấp cao rồi, thế chẳng phải ổn hơn là tranh cướp một quyển bí tịch với bao nhiêu người sao?”

“Có lý!” Vương Viễn gật đầu chịu thua.

Trong trò chơi không phải người nào cũng may mắn, mà hoàn toàn ngược lại, phần lớn người chơi đều là người bình thường.

Người chơi cao thủ có thực lực và vận may, dưới loại tình huống này còn có thể vật lộn một phen, những người chơi bình thường không có thực lực cũng chẳng có vận may đó, vẫn làm đến nơi đến chốn thì ổn thỏa hơn.

Tạm biệt Liễu Quang Hùng, hai người Vương Viễn đi thẳng tới Lang Hoàn Ngọc Động.

Lúc này, trong Lang Hoàn Ngọc Động đã chật kín người chơi, xem ra cũng không thiếu người chơi nạp tiền.

Lang Hoàn Ngọc Động là một hang núi rất lớn, vách núi được tu sửa gọn gàng, một bức tượng ngọc trông rất sống động đứng ngay chính giữa hang núi, xung quanh vách núi dựng đầy giá sách.

Giống như Liễu Quang Hùng đã nói, những giá sách này đều trống trơn.

Người chơi trong hang đều không tin chuyện tà ma, còn cho rằng có cơ quan gì đó, người nào cũng gõ gõ đập đập khắp nơi, muốn tìm ra một vài thứ gì đấy, trong động tiếng leng ca leng keng không dứt bên tai, con mẹ nó y như công trường đang thi công vậy.

Thậm chí còn có người chơi quỳ xuống dập đầu trước bức tượng ngọc, không biết đang lẩm bẩm cái gì, người đó thì Vương Viễn cũng quen biết, đó chính là Phượng Vũ Cửu Thiên.

Bên cạnh Phượng Vũ Cửu Thiên là một tên đầu trọc và một tay súng, cũng đang quỳ ở nơi đó, cúi lạy bức tượng một cách mất não, cả ba người giống như anh em kết nghĩa vườn đào này, chính là Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà.

Nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc của ba anh em nhà kia, Vương Viễn không nhịn được mà muốn cười, mẹ nó chứ, bình thường không thắp hương, lúc này lại dập đầu với pho tượng đá thì có ích lợi gì cơ chứ.

Lần trước ở cổ mộ, Vương Viễn hại ba anh em Phượng Vũ Cửu Thiên một vố lớn, cho nên hắn cũng không chủ động qua đó chào hỏi, mà là quan sát bốn phía, tìm kiếm cái ao mà Liễu Quang Hùng đã nói.

“Ế? Dịch Cân Kinh?”

Ngay đúng lúc này, Tống Dương không biết tìm đâu ra được một cái hộp, trên đó viết ba chữ [Dịch Cân Kinh], hô lên kinh ngạc.

“Soạt!”

Cô vừa nói ra lời này, ánh mắt của toàn bộ người trong hang đều bị thu hút, đầu tiên là liếc mắt nhìn Tống Dương hoa hòe hoa sói, sau đó tầm mắt của mọi người đều đồng loạt rơi lên tay cô, mắt sáng như đuốc. Hình như họ đang đợi con chim đầu đàn đi lên cướp đoạt, còn những người khác thì ủng hộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận