Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 844: Quan tài tổ tiên phái Cổ Mộ

“Ngươi giữ chân Tiểu Lý, hai người bọn ta sẽ thu thập ba tên trộm kia!”

Hai BOSS rời đi xong, Vương Viễn cười đểu nhìn ba người Long Đằng Tứ Hải.

Đám bọn họ bắt gặp ánh mắt bất thiện của Vương Viễn thì sợ run cả lên, lần lượt di chuyển về phía cổng.

Bấy giờ, chỉ thấy một ánh đỏ vụt qua, Bôi Mạc Đình đáp xuống chặn ngang giữa cổng, tay phải vân vê một cây châm, bày ra bộ dáng lẳng lơ cực kỳ.

“Đậu xanh rau má!”

Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà thấy thân pháp của Bôi Mạc Đình quỷ dị như vậy thì giật nảy mình.

Phượng Vũ Cửu Thiên lại ngã ngồi xuống đất, lắp bắp hoảng sợ chỉ vào Bôi Mạc Đình: “Quỳ… Quỳ Hoa Bảo Điển?”

“Hừ hừ, ngươi cũng biết Quỳ Hoa Bảo Điển à?”

Vương Viễn cười híp mắt hỏi.

“Bớt nói nhảm đi…” Phượng Vũ Cửu Thiên nghe vậy nhất thời tỏ ra kiêu ngạo, song thấy ánh mắt của Vương Viễn thì lập tức ủ rũ hẳn đi.

“Ha ha!”

Vương Viễn cười nói: “Ta mới cứu các ngươi một mạng đó! Các ngươi không cần phải phòng bị ta vậy chứ?”

“Đệt…”

Ba người Long Đằng Tứ Hải thầm mắng: “Người lừa bọn ta thảm bao nhiêu chẳng nhẽ trong lòng không rõ? Giờ ra tay cứu người không biết chừng là lại toan tính gì đó cũng nên.”

Trong bụng Long Đằng Tứ Hải thầm lôi mười tám đời tổ tông nhà hòa thượng này ra mắng nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ rất sợ hãi, nói: “Nhờ ơn Ngưu ca cứu giúp, ba anh em chúng ta vô cùng cảm kích!”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười rộ lên: “Ngươi đã biết ơn như vậy rồi, hòa thượng ta dầu gì cũng là người biết phải trái! Cảm kích đến đâu có nói suông thì thôi khỏi cần, hành động thiết thực vẫn hơn đấy!”

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Hổ Khiếu Sơn Hà hỏi.

Vương Viễn cười híp mắt nói: “Ơn bằng giọt nước cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ta cứu các ngươi mỗi người một mạng, tức là hơn hai mươi mốt tòa tháp… Bây giờ các ngươi giúp ta làm chút chuyện, không có vấn đề gì chứ?”

“Chuyện gì?” Phượng Vũ Cửu Thiên cảnh giác hỏi, gã cảm giác hòa thượng này đang âm mưu chuyện xấu gì đây.

“Cửu Âm Chân Kinh chắc hẳn ở trong khu mộ này! Ba người các ngươi giúp ta tìm nó!” Vương Viễn nhìn chằm chằm Phượng Vũ Cửu Thiên và nói: “Ngươi biết cả Quỳ Hoa Bảo Điển, chắc chắn cũng biết Cửu Âm Chân Kinh được giấu ở đâu, chớ có giở trò đấy. Nếu không… hừ hừ!”

Nói rồi Vương Viễn đập một chưởng xuống cỗ quan tài đá bên cạnh, trên mặt đá cứng rắn in hằn một dấu tay thật sâu.

“Chuyện này… Ta…”

Ba người Long Đằng Tứ Hải lén nhìn nhau, không biết nên làm sao cho phải.

Thực lực của Vương Viễn thế nào ba người đã được tận mắt chứng kiến. Hòa thượng này không những gân cốt cứng cáp, đao thương bất nhập mà lực công kích còn rất khủng khiếp. Bạch Thế Kính cấp 80 còn bị hắn đánh chết bằng một chưởng kia kìa, ba người Long Đằng Tứ Hải tự nhận mình không chịu nổi một chưởng của Vương Viễn.

Nếu chỉ tu vi thực lực cao thôi thì ba người họ cũng không đến nỗi sợ sệt, dẫu sao cao thủ đều coi trọng thể diện, sẽ không dễ dàng lạm sát người vô tội, nhất là vì bí tịch võ công mà giết người, sẽ bị lôi lên diễn đàn tế sống một thời gian chứ chẳng chơi. Nhưng Vương Viễn lại khác, người này từ trước đến nay làm việc rất tùy tính, thủ đoạn không những ác độc mà lòng dạ còn độc không kém, danh tiếng hay thể diện gì đó đặt trước lợi ích đối với Vương Viễn mà nói chỉ là cái rắm, người như vậy vừa khéo là dạng mà giang hồ sợ nhất.

Ví dụ như lúc Tiêu Phong lâm vào cảnh khốn cùng còn có người dám đi bỏ đá xuống giếng, bởi vì bọn họ dám chắc một người có điểm hiệp nghĩa cao như y sẽ không lạm sát người vô tội, nhưng tới giờ có ai dám đi trêu chọc mấy BOSS phản diện như Âu Dương Phong và Đinh Xuân Thu đâu.

Cho nên giờ mà đắc tội Vương Viễn là không lợi chút nào.

“Được rồi!”

Ba người suy tư trong chốc lát rốt cuộc lựa chọn thỏa hiệp với thế lực tà ác. Phượng Vũ Cửu Thiên nói: “Cửu Âm Chân Kinh được ghi lại trên một chiếc nắp quan tài trong khu mộ này! Cụ thể là cái nào ta cũng không biết, cần tìm cặn kẽ mới được!”

“Ồ…”

Vương Viễn liếc mắt nhìn đống quan tài trong khu mộ, sau đó tiện tay mở nắp quan tài đá bên cạnh ra.

[Hệ thống thông báo: Bạn phá hỏng quan tài của người khác, điểm hiệp nghĩa – 100.]

“Đậu mòe!”

Vương Viễn trông thấy thông báo của hệ thống xong mà chỉ muốn câm nín.

Được lắm, nhà thiết kế trò chơi này đúng là vô liêm sỉ, quan tài trong khu mộ ước chừng hơn một trăm, đi tìm Cửu Âm Chân Kinh trong đống quan tài này khác nào khiến điểm hiệp nghĩa của bản thân tụt xuống giá trị âm. Bố tổ sư nó chứ, phái Cổ Mộ mới truyền đến mấy đời mà thôi, cũng đâu phải Thiếu Lâm tự mà sao lại có nhiều quan tài đến vậy?

“Bôi Tử, ngươi đi tìm với bọn chúng!”

Vương Viễn quay sang nói với Bôi Mạc Đình, tay chỉ chỉ quan tài trước mặt.

Bôi Mạc Đình là tà phái, điểm hiệp nghĩa tụt bao nhiêu cũng không quan trọng.

“Ừ!”

Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

Bôi Mạc Đình và Vương Viễn lăn lộn với nhau lâu ngày, điểm hiệp nghĩa nhiều quá, y cần đang rầu hết cả lòng đây, mở quan tài của người khác rớt nhiều điểm hiệp nghĩa như vậy hiển nhiên là một cơ hội tuyệt vời. Thế là y đồng ý luôn, tiến lên trước bắt đầu dùng sức cùng nhóm ba người Long Đằng Tứ Hải cậy nắp quan tài.

Cậy đến nắp thứ năm mươi bảy, Bôi Mạc Đình đột nhiên la lên mừng rỡ: “Tìm được rồi!”

Nghe thấy tiếng kêu í ới của Bôi Mạc Đình, Vương Viễn và ba người Long Đằng Tứ Hải vội vàng sáp tới.

Chỉ thấy trong tay Bôi Mạc Đình cầm chiếc nắp quan tài, bên dưới quan tài khắc mấy dòng chữ, tám chữ bắt mắt nhất là – Cả đời Trùng Dương không kém cạnh ai.

“Hóa ra đây là quan tài của Vương Trùng Dương!” Vương Viễn sờ cằm hỏi: “Không phải Vương Trùng Dương là tổ sư Toàn Chân giáo à? Sao lại chết trong Cổ Mộ?”

Nhìn xuống chút nữa là một mảng chữ lít nha lít nhít: Đạo của trời là cắt cái có thừa bù vào chỗ không đủ, cho nên hư có thể thắng thực, không đủ có thể thắng có thừa

[Hệ thống thông báo: Bạn đã phát hiện “Cửu Âm Chân Kinh” quyển thượng mà Trùng Dương khắc lại trước khi mất.]

[Cửu Âm Chân Kinh] (Thượng)

Loại hình: Nội công

Phẩm chất: Tuyệt học

Giới thiệu: Báu vật võ lâm được sáng tạo bởi Hoàng Thường

Điều kiện học tập: Ngộ tính 15, căn cốt 70

Bối cảnh công pháp: Tác phẩm kinh điển bắt nguồn từ triết lý Đạo gia do Hoàng Thường sáng tạo trong thời kỳ Bắc Tống, là công pháp luyện khí thượng thừa trong chốn võ lâm, được người võ lâm tôn sùng là báu vật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận