Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 199: Bạch Hạc Lưỡng Sí mua công lược

Với nội lực hiện tại của Vương Viễn, sử dụng [Ngã Phật Từ Bi] đã phải dùng hết toàn bộ nội lực rồi, hai chiêu thức [Chư Tương Phi Tương] và [Tức Kiến Như Lai] này hiển nhiên có muốn cũng không dùng được.

Không có được [Dịch Cân kinh] của Huyền Từ trong tay, Vương Viễn thật sự tiếc nuối vô hạn.

Ngoài những thứ này ra, thì Dã Cẩu Quyền cũng nâng đến cảnh giới “Tâm Lĩnh Thần Hội”, đồng thời học được chiêu thức [Man Bất Giảng Lý].

Sát thương của một chiêu này cũng thấp giống như những chiêu thức khác, đồng thời cũng là chiêu thức khống chế, có thể phong ấn kỹ năng công pháp của mục tiêu, nói thông tục thì chính là cấm ngôn.

Tấn công và phòng thủ của người chơi vốn dĩ đều tới từ chiêu thức, công pháp chỉ để nâng cao thuộc tính mà thôi. Hiệu quả khóa chiêu thức như vậy vẫn khá là mạnh mẽ, chỉ có điều thời gian phong ấn có hơi ngắn, chưa đến hai giây.

Tiếp đó vừa nhìn thấy yêu cầu độ thành thạo ở cấp tiếp theo của Dã Cẩu Quyền, đầu Vương Viễn đều to ra…

Năm nghìn, con mẹ nó.

Đại Kim Cương Chưởng thân là võ học Cao Cấp, mà yêu cầu độ thành thạo từ tầng ba đến tầng bốn, cũng chỉ có một nghìn hai mà thôi.

Dã Cẩu Quyền này thật sự không phải là công pháp mà người có thể luyện được, lão thôn trưởng của thôn Ngưu Gia thật sự rất giống một tên lừa đảo.

Có Huyền Chiên Phật Châu trên người, tốc độ tu luyện của Vương Viễn đã tăng lên không ít, nhìn thấy độ thành thạo nhảy ra ở thanh Công pháp, Vương Viễn ngược lại cũng không cảm thấy tu luyện nhàm chán và vô vị.

Dù sao cũng đã tập võ từ nhỏ, nên Vương Viễn cũng đã quen với những loại chuyện như tu luyện võ học này rồi. Cảnh tượng như vậy, ngược lại khiến Vương Viễn nghĩ đến cảnh hắn bị bố nhìn chằm chằm lúc luyện võ khi còn nhỏ.

Ừm, tuy có hơi hoài niệm nhưng chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà sợ.

Cấp bậc của người chơi càng cao, thì tốc độ tăng cấp cũng càng chậm.

Trước cấp hai mươi, Vương Viễn vẫn chưa nhận ra tăng cấp khó đến thế nào, sau cấp hai mươi thì tốc độ lên cấp đột nhiên giảm xuống, ngược lại khiến Vương Viễn cảm nhận được sự độc ác của hệ thống.

Từ cấp hai mươi tám tăng đến cấp ba mươi, vậy mà Vương Viễn lại tốn mất hai ngày.

Hai ngày này, Vương Viễn đã đóng tin nhắn và luôn ngâm mình trong khu luyện cấp để tu luyện [Đại Kim Cương Chưởng]. Buổi trưa sẽ trở về Thiếu Lâm tự nghe hòa thượng quét dọn giảng kinh, nói là giảng kinh, nhưng thực ra lại là ngủ gật, chẳng nghe lọt tai một chữ nào, nhưng ngược lại, tu vi Phật pháp của Vương Viễn đã tăng dần lên. Chỉ mới nghe hai bài, mà tu vi Phật pháp đã tăng lên tầng cảnh giới thứ tư “Mai Tắc Đột Khai”.

Dưới trạng thái bế quan luyện công hai ngày, cuối cùng cũng đến thời điểm Vương Viễn tăng đến cấp ba mươi, Đại Kim Cương Chưởng cũng đã luyện đến cảnh giới “Dung Hội Quán Thông”.

Sau khi lên cấp ba mươi, Vương Viễn lại giết quái, giang hồ lịch duyệt cũng không tăng lên nữa, mà là tích trữ dần và đình trệ.

Thấy loại tình huống này, Vương Viễn cũng không bất ngờ.

Cấp ba mươi, người chơi đã đạt đến cấp bậc xuất sư, chỉ cần cống hiến môn phái đủ, thì người chơi có thể làm nhiệm vụ xuất sư.

Vì đề phòng người chơi ỷ vào thời kỳ tân thủ để không xuất sư, mà là đợi sau khi đến cấp bậc cao mới làm nhiệm vụ xuất sư, hệ thống thiết lập chỉ có sau khi làm nhiệm vụ xuất sư mới đột phá giới hạn cấp bậc.

Nhìn thoáng qua thời gian, Vương Viễn dừng việc tu luyện.

Thời gian đã không còn sớm nữa, nên trở về Tiếu Lâm tự nghe giảng thôi.

Trong hiện thực tính cách Vương Viễn rất không tốt, bất luận là luyện văn tập võ đều lười học, thậm chí còn nghĩ tất cả các biện pháp để trốn học, tuyệt đối không thể coi là một đệ tử tốt.

Nhưng ở trong game, Vương Viễn vẫn là một người chơi rất tốt.

Dù sao mỗi ngày đều đúng giờ trở về Thiếu Lâm tự đi học, cho dù có học hay không nhưng chí ít thì vẫn đến đúng giờ.

Xé một tấm Độn Địa Phù, Vương Viễn xuất hiện ở trạm dịch Thiếu Lâm tự.

"Ngưu ca!"

Vương Viễn vừa mới ra khỏi trạm dịch, đột nhiên bên tai nghe được một âm thanh quen thuộc.

"?"

Vương Viễn nghe thấy ngẩn ra, vô thức nhìn về phía tiếng gọi, chỉ thấy một đệ tử Hoa Sơn đứng ở trước mặt mình.

Nho bào trên người đệ tử Hoa Sơn phát ra lam quang, trong tay còn cầm một thanh bảo kiếm lấp lánh, lớn lên có phần đẹp trai, thoạt nhìn rất quen mắt, chỉ là nhất thời không nhớ nổi tên.

"Là ta, Bạch Hạc Lưỡng Sí!"

Thấy Vương Viễn nhìn lại, trong mắt có sự mờ mịt, Bạch Hạc Lưỡng Sí vội vàng nói, đồng thời len lén lau mồ hôi, may mà hắn ta nhanh trí chủ động giới thiệu, nếu không cao thủ số một bị người đảo mắt một cái liền quên thật là mất mặt.

"A, là lão Bạch!" Lúc này, Vương Viễn mới nhớ được người trước mắt là ai, nhịn không được buồn bực nói: "Sao hôm nay ngươi lại có thời gian chạy đến Thiếu Lâm tự."

"Ta tới tìm ngươi!" Bạch Hạc Lưỡng Sí nói: "Tìm ngươi đã hai ngày, nghe người ta bảo mỗi ngày ngươi sẽ quay về Thiếu Lâm tự, vì vậy nên ta ở đây chờ ngươi."

"Tìm ta?" Vương Viễn buồn bực nói: "Tìm ta làm gì? Muốn ta giúp làm nhiệm vụ sao? Giá của ta cũng không thấp, mỗi một lần đánh đấm mười lượng vàng, còn phải xem độ khó, nếu phải chết..."

"Ặc..."

Bạch Hạc Lưỡng Sí hết chỗ nói liền vội vàng cắt lời: "Ta tìm ngươi để hỏi chút chuyện."

"Mấy người chơi nữ đó ta cũng không quen lắm, nhưng nếu ngươi muốn ta giới thiệu thì ta có thế giúp ngươi một chút. Tuy rằng hai ta quen thân, nhưng tiền cũng không thể thiếu một đồng!"

Vương Viễn lại nói.

"..."

Nghe được lời của Vương Viễn, Bạch Hạc Lưỡng Sí đen cả mặt, phạm vi nghiệp vụ của ông nội này thật lớn, lại còn lấy phí dẫn mối làm nhiệm vụ.

Đủ ngành đủ nghề thật sự là chỗ nào cũng có một chân.

"Không phải như ngươi nghĩ đâu!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí lau mồ hôi trán nói: "Ta muốn nói về chuyện phụ bản."

"Phụ bản? Phụ bản nào?" Vương Viễn nghi hoặc.

"Hoàng Hà bang!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí nói chi tiết: "Chúng ta kẹt ở mê cung Cửu Khúc Hoàng Hà hai ngày, làm sao cũng không đi ra được. Ngưu ca có cách thoát ra hay không, chúng ta tình nguyện mua với giá cao."

Nói về Cửu Khúc Hoàng Hà, có thể nói đây là cửa ải đáng ghét nhất trong phụ bản Hoàng Hà bang. Lúc trước nếu không nhờ Độc Cô Tiểu Linh có công nghệ cao bay thẳng qua sông Hoàng Hà, sợ rằng nhóm người Vương Viễn cũng không qua được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận