Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 513: Tam Sát Trang tiếng tăm lừng lẫy

Cũng đúng, cho dù thành tích thi đấu đơn rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là một vị cao thủ. Trò chơi chưa bao giờ là trò chơi của một người. Một người có mạnh cỡ nào cũng không thể lấy một địch trăm, chỉ có đội ngũ mạnh mới có thể biểu hiện số lượng và chất lượng cao thủ của một bang phái.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu cũng có hơi lạc quan quá đà, cái tên không biết xấu hổ này thế nhưng dám coi danh hiệu “đệ nhất thiên hạ” là vật trong túi.

“Vậy các ngươi phải cố lên!”

Vương Viễn vẫy tay, quay đầu đi không tiếp tục để ý tới Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đang vô cùng tích cực, lạc quan muốn ăn rắm.

“Người nọ là ai vậy?”

Những người khác của Một Đám Ô Hợp ngồi bên cạnh Vương Viễn cũng nghe thấy lời nói của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu, trong lòng cũng hơi kinh hãi.

Tuy rằng nhân số tham gia thi đấu đoàn đội rất ít, nhưng chẳng có ai là đơn giản. Một Đám Ô Hợp người nào người nấy đều là cao thủ, bây giờ ở trong tình cảnh này, bọn họ cũng không dám nói bản thân chắc chắn sẽ thăng cấp, nhưng mấy tên này lại rêu rao muốn lấy danh hiệu “đệ nhất thiên hạ”, quả thật là vô liêm sỉ đến cực điểm.

Người ta hay nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thực lực của Vương Viễn mạnh như vậy, bạn bè của hắn chắc chắn cũng sẽ không yếu.

“Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu! Các ngươi không biết...”

Vương Viễn biết rõ đức hạnh của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu như thế nào, hắn phủi tay một cái, có chút không nói nên lời.

“Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu?”

Nghe Vương Viễn nói xong, Mario ngồi ở bên cạnh đột nhiên kinh ngạc nói: “Tam Sát Trang ấy hả?”

“Ngươi cũng biết Tam Sát Trang?”

Vương Viễn không khỏi cảm thấy kỳ quái. Tam Sát Trang này không phải là một đám ô hợp sao? Lẽ nào nó rất nổi danh? Ngay cả cao thủ như Mario cũng đã nghe qua về nó.

“Nói nhảm gì vậy!”

Những người khác đồng loạt nói: “Có người nào không biết Tam Sát Trang! Không nghĩ tới lão Ngưu ngươi lại quen biết với bang chủ của bọn họ.”

“?”

Vương Viễn càng mờ mịt: “Lai lịch của y lớn đến vậy sao?”

“Lai lịch không lớn, nhưng lại rất có tiếng!” Mario cười nói: “Tam Sát Trang này có tiếng là nhận người không kể sang hèn. Chỉ cần muốn nhập hội, cho dù là người mới mới cấp một cũng không có vấn đề gì, người giang hồ xưng “Một nồi hổ lốn”, còn biệt hiệu của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu chính là “đầu bếp Đao”, ám chỉ y không hề kén ăn.”

“Ặc...”

Vẻ mặt của Vương Viễn bị kiềm hãm.

Đã chơi bang phái thì đều sẽ có yêu cầu nhập hội cơ bản đối với những người chơi trong bang, đa số sẽ tận sức chế tạo một bang phái có thực lực toàn diện. Rõ ràng phương thức tuyển người của Tam Sát Trang này chẳng khác nào là đi nhặt ve chai.

Nghĩ tới đây, Vương Viễn lại âm thầm nghĩ: Cũng may lúc trước mình thấy tên nhãi này ngu dốt cực kỳ, thế nên mới không gia nhập Tam Sát Trang, nếu không chẳng phải bị người ta cười chết sao.

“Tam Sát Trang vẫn có mấy vị cao thủ!”

Lúc này, Trường Tình Tử đột nhiên nói: “Cái tên Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ kia cực kỳ lợi hại, cách đây không lâu ta đã từng đánh nhau với y.”

“Thật sao?”

Vương Viễn quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, không khỏi có chút bất ngờ.

Hắn biết thực lực của Trường Tình Tử, nếu y đã nói Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ là cao thủ, vậy ắt hẳn tu vi của người nọ cũng không thấp.

Không nghĩ tới cái tên tiểu nhân gian trá lúc trước, hồi lâu không thấy y đã trở thành một vị cao thủ tiếng tăm lừng lẫy.

Có điều cũng không sao cả.

Kẻ sỹ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, huống chi còn ở trong thế giới trò chơi, kỳ ngộ nhiều như vậy, không chừng có tên vô danh tiểu tốt nào đó ngã lộn nhào một cái lại nhặt được một quyển bí tịch – bay một cái vọt lên trời.

“Tên hòa thượng này là ai vậy?”

Cùng lúc đó trong đội ngũ của Tam Sát Trang, mấy người cũng đang xì xào bàn tán: “Nhìn dáng vẻ kia, có vẻ như không hề khách sáo với lão đại của chúng ta.”

“Hắn chính là Ngưu Đại Xuân!” Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ nói.

“Ngưu Đại Xuân? Chính là tên cặn bã trong giang hồ, bật hack ấy hả?” Mọi người nghe vậy, đều không khỏi cả kinh.

“Không sai!” Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ nghe mưa xuân nói: “Người này cực kỳ đê tiện, vô liêm sỉ lại còn xảo quyệt. Nếu gặp phải bọn họ, nhất định phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”

Nói tới đây, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ trừng mắt nhìn Vương Viễn với vẻ hung tợn, giống như lại nghĩ tới tình cảnh ở rừng Hổ Gầm ngày đó.

...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người chơi trên sân đấu càng ngày càng nhiều.

Đúng mười giờ trưa, một người mặc áo đen với mái tóc dài rối tung từ trên trời giáng xuống, rơi xuống giữa sân đấu. Người kia vừa mới xuất hiện, toàn bộ khí tức trong sân đấu đột nhiên trở nên xơ xác tiêu điều, dường như bầu không khí cũng trở nên ngưng trệ.

“Ha ha!”

Người mặc áo đen ngẩng đầu cười khẽ, hơi thở xơ xác tiêu điều không còn sót lại chút gì, sau đó lão nói: “Hoạt động Hoa Sơn Luận Kiếm chính thức bắt đầu, lão phu là trọng tài lần này của Hoa Sơn Luận Kiếm - Độc Cô Cầu Bại!”

Trong lúc nói chuyện, Độc Cô Cầu Bại vung tay lên, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, khung cảnh sân thi đấu thay đổi một cách đột ngột - từ một võ đài đã biến thành đỉnh núi.

Chung quanh khán phòng được bao bọc bởi những đỉnh núi dốc, từ trên xuống dưới nhìn về phía trước, sâu không thấy đáy, một cơn gió núi thổi qua khiến rất nhiều người chơi hoảng sợ trong lòng.

“Hoa Sơn Luận Kiếm là việc trọng đại trong chốn võ lâm, vốn là nơi cao thủ trong thiên hạ tụ hội để tranh giành danh hiệu “đệ nhất thiên hạ”. Hiện giờ dùng để tuyển chọn thanh niên tuấn kiệt, một khi bước lên sân thi đấu thì chỉ có một mục đích, đó chính là đánh bại đối thủ!”

Sau khi giải thích bối cảnh và quy tắc thi đấu của Hoa Sơn Luận Kiếm, cuối cùng Độc Cô Cầu Bại tuyên bố: “Vòng thi đấu thứ nhất, chiến đội thanh niên Tam Sát đối chiến với chiến đội Lạc Dương Hồng Hoa!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận