Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1002: Triệu Khách Mạn Hồ Anh

“Khách nước Triệu phất phơ giải mũ

Kiếm Ngô Câu rực rỡ tuyết sương

Ngân yên bạch mã huy hoàng

Vó câu vun vút như ngàn sao bay

Cách mười bước giết người chẳng trật

Ngàn dặm xa vùng vẫy mà chi?

Việc xong giũ áo ra đi

Ẩn thân rừng núi kể gì tiếng tăm

Rảnh lại nhớ Tín Lăng tìm đến

Gươm gác đùi chuốc chén đầy vơi

Này nem này rượu khuyên mời

Bên thời Chu Hợi bên thời Hầu Doanh

Ba chén cạn, thân mình xá kể?

Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng!

Mắt hoa mặt đã nóng bừng

Khí hùng bay bổng lên từng mây xanh

Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái

Thành Hàm Đan run rẩy kinh hoàng

Nghìn thu tráng sĩ hai chàng

Tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương

Người dù thác xương còn thơm ngát

Chẳng hổ ngươi đáng mặt anh hào!

Kìa ai ẩn náu lên lầu

Chép kinh đến thuở bạc đầu chưa xong?”(*)

(*)Bản dịch bài thơ Hiệp Khách Hành của Lý Bạch

Trên cửa động khắc ba chữ lớn chừng bằng cái đấu theo kiểu chữ lệ: “Hiệp Khách Hành”.

Vách núi bên cạnh khắc một bài thơ cổ.

Bài thơ này không ai lấy làm xa lạ nữa, đó chính là tác phẩm Hiệp Khách Hành của đại thi hào Lý Bạch, bài thơ rất dài, chừng một trăm bốn mươi bốn chữ.

Long đảo chủ giới thiệu: “Mỗi một câu thơ tượng trưng cho một hang đá, ta và Mộc huynh đệ nghiên cứu nhiều năm nhưng chỉ hiểu được mỗi gian đá cuối cùng ‘Bạch Thủ Thái Huyền Kinh’, nhưng suy nghĩ của hai ta bất đồng, công pháp hiểu ra cũng khác, hy vọng các vị có được những cách nhìn độc đáo.

Dứt lời Long đảo chủ lui sang một bên, đưa tay chỉ vào cửa hang.

Mộc đảo chủ bình tĩnh nói: “Mời!”

Đoàn người nhìn nhóm đệ tử đảo Hiệp Khách trùng trùng sau lưng mình, chỉ còn cách bất đắc dĩ chui vào trong hang.

Năm người Vương Viễn cũng theo vào.

Sau khi vào trong, ngoại trừ đội ngũ của năm người ra thì bóng dáng những người chơi khác hoàn toàn biến mất.

Hiển nhiên sơn động này là một phụ bản, tổng cộng có hai mươi bốn khu vực.

Vị trí của nhóm Vương Viễn hiện tại chính là khu vực đầu tiên “Triệu Khách Mạn Hồ Anh.”

Hang động này vô cùng rộng rãi, trên vách núi có khắc thơ cú đồ văn, giữa sơn động đứng sừng sững một võ tướng cao lớn và vạm vỡ. Võ tướng kia nhác trông ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, đầu beo mắt tròn, râu hùm hàm én, thân cao tám thước, cưỡi trên lưng con ngựa đen, trong tay xách một cây thương trượng bát xà mâu.

ID trên đầu là: Báo Tử Đầu Lâm Xung.

“Đậu mòe, đậu mòe, đậu mòe!”

Sau khi thấy vị NPC trước mặt này, nhóm Vương Viễn giật mình hoảng sợ, rối rít lùi ra sau.

Thủy Hử là một trong bốn tác phẩm lớn của văn học cổ điển Trung Hoa, cho dù mọi người chưa đọc nguyên tác cũng nghe nhắc qua về những nhân vật khá nổi tiếng trong truyện, mà giáo đầu 80 vạn cấm quân Đông Kinh – Báo Tử Đầu Lâm Xung thì quá nổi rồi.

Người xưa truyền tai nhau câu nói thế này: trên ngựa có Lâm Xung, xuống ngựa có Võ Tòng, mặc dù khả năng cưỡi ngựa của Lâm Xung không phải vô địch thiên hạ nhưng bấy nhiêu đã đủ để chứng minh thực lực của y.

Không ngờ trong thế giới võ hiệp còn có nhân vật như vậy.

Song ngẫm kĩ lại thấy cũng bình thường, Quách Tĩnh từng nói với Vương Viễn quê y ở Sơn Đông, là con cháu của hảo hán Lương Sơn Tài Nhân Quý – Quách Thịnh, suy ra nơi này xuất hiện Lâm Xung cũng là chuyện hợp tình hợp lý…

Nghe nói trong số những đời giáo chủ ma giáo có một người tên là Phương Lạp, từng bị Lỗ Trí Thâm bắt sống, khả năng y chưa luyện được bản lĩnh của Càn Khôn Đại Na Di.

Triệu Khách Mạn Hồ Anh miêu tả một hiệp khách dũng mãnh dùng trường thương của đất Triệu.

Lâm Xung xuất hiện ở đây không kỳ quái chút nào.

(Thật ra Trương Phi sẽ hợp với miêu tả này hơn, nhưng thời Tam quốc xa quá, hơn nữa giá trị vũ lực của Trương Phi quá mạnh, ít nhất cũng phải cấp bậc tuyệt đỉnh, người chơi chắc chắn không đấu lại được.)

“Tại hạ Lâm Xung!”

Lâm Xung ngồi trên ngựa thấy một nhóm người tiến vào trong động thì ôm quyền chào hỏi trước tiên, báo tên xong đã dứt khoát nhấc trường thương lên, bình tĩnh nói: “Xin đắc tội!”

Vừa nói y vừa kéo dây cương, ngựa đen hí vang một tiếng rồi lao thẳng tới trước mặt mọi người.

“Không ổn! Mau né!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy sang bên cạnh, tránh khỏi thế lao tới của ngựa.

Ba người Tống Dương lại bình tĩnh núp sau lưng Vương Viễn.

Ánh mắt hắn ngưng trọng, hai tay chắp đằng trước, sử dụng chiêu [Kim Cương Bái Tháp].

“Ầm!”

Ngựa của Lâm Xung húc vào người Vương Viễn, phát ra tiếng va đập inh tai, chấn động mạnh khiến đá vụn rơi rào rào.

“Thịch! Thịch! Thịch!”

Vương Viễn bị ngựa húc buộc phải lùi về sau ba bước, tiếng chân nện cực nặng nề.

Sau khi ánh sáng vàng tản đi, thanh máu trên đầu Vương Viễn vẫn trơ trơ ra đó.

“Đậu xanh rau má! Thế mà ngươi cũng đỡ được!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí cảm thấy quá khó tin, mặc dù hắn ta biết Vương Viễn có một chiêu thức với lực phòng ngự cực cao, ngay cả Vạn Kiếm Quy Nhất cũng chống lại được. Nhưng màn thúc ngựa húc người của BOSS Lâm Xung ban nãy đâu chỉ mang sức nặng vạn cân, thế mà Vương Viễn vẫn ngăn chặn được, chứng tỏ lực phòng ngực của hắn cao đến độ khó mà tưởng tượng nổi.

“Hử?”

Lâm Xung thấy Vương Viễn dùng thân người cứng rắn ngăn chặn một đòn tấn công của mình khá ngạc nhiên, y chuyển mũi trường thương, nhắm vào đầu Vương Viễn.

Vì là võ tướng nên chiêu thức của Lâm Xung không hề màu mè, chiêu nào chiêu nấy đều thực dụng, đâm thẳng vào điểm yếu của mục tiêu.

Vương Viễn thấy vậy vội chập hai bàn tay lại, đẩy mạnh lên trên, không đợi trường thương đâm trúng trán mình đã đập cả hai tay vào cán vũ khí của Lâm Xung.

Lực tay Vương Viễn cực mạnh, độ phán định lại cao, Lâm Xung cưỡi ngựa nhận lực đẩy, trường thương trong tay cũng mất đi sự ổn định vốn có.

“Bốp” một tiếng, trường thương bị đẩy chếch đi, sượt qua đầu Vương Viễn.

“Lên!”

Lợi dụng khoảng trống này, Vương Viễn hô mọi người xông lên, hắn cũng tiến lên trước, đập một chưởng về phía Lâm Xung.

Mario tung người bay qua đỉnh đầu Vương Viễn, đạp lên trường thương của Lâm Xung, mượn lực nhảy sang phía bên phải, cong ngón tay lại chụp mạnh vào eo y.

Tống Dương sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, di chuyển sang bên trái Lâm Xung, tay tụ lực Nhất Dương Chỉ, một đạo kình phong sắc bén bắn thẳng tới mục tiêu.

Mà Bôi Mạc Đình cũng hóa thành một luồng sáng đỏ thình lình xuất hiện sau lưng Lâm Xung, ngón tay chụm lại, một cây kim châm phóng vào gáy y.

Bạn cần đăng nhập để bình luận