Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 940: Nam nhân không được vào

Tham Hợp trang là địa bàn của Mộ Dung thế gia, vào lễ thanh minh ngày trước, Vương Viễn còn tới viếng mộ Mộ Dung Bác cùng với Huyền Từ.

“A di đà Phật!”

Cưu Ma Trí chắp hai tay thành hình chữ thập, niệm dài Phật hiệu, vẻ mặt từ bi, sau đó hỏi Vương Viễn: “Không biết mấy vị đây định đi đâu?”

“À… Mạn Đà sơn trang.” Vương Viễn nghĩ một chút, rồi vẫn thành thật cho hay.

Hiện giờ thuyền đã xuống nước, cũng không thể ném Cưu Ma Trí xuống được, tay hòa thượng này đi khắp nơi không có mục tiêu, chung quy chỉ là muốn đi cùng mọi người lên bờ, nên ngược lại cũng không cần thiết phải giấu y.

“Hửm?”

Nghe thấy bốn chữ Mạn Đà sơn trang này, trên gương mặt của Cưu Ma Trí lóe lên một nụ cười, sau đó nói với vẻ mặt không thay đổi: “Tiểu tăng chưa bao giờ nghe nói tới nơi này, các vị có thể dẫn tiểu tăng đi cùng tới đó được không?”

“Được thôi, được thôi!”

Vương Viễn còn chưa nói gì, thì những người khác đã nhao nhao giơ hai tay tán thành.

Trước đó Vương Viễn từng nói, Đoàn Chính Thuần và hộ vệ của y cực có khả năng đang ở Mạn Đà sơn trang.

Cưu Ma Trí là một đại BOSS siêu cấp, đi cùng y tới đó, đừng nói là hộ vệ của Đoàn Chính Thuần, cho dù là Đoàn Chính Minh đích thân tới, cũng chưa chắc đã là đối thủ của y. Mang theo một cao thủ như vậy tới đó trong lòng mọi người vẫn khá có cảm giác an toàn.

“Nếu đại sư đã muốn đi cùng, vậy tiểu tăng cũng không dám có ý kiến!”

Vương Viễn nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Loại đại BOSS giống như Cưu Ma Trí, từ trước đến nay, Vương Viễn có thể không đắc tội được thì sẽ cố gắng không đắc tội, lúc này, y chủ động xin đi cùng, hắn hiển nhiên sẽ không từ chối.

Huống chi, cho dù là hắn quyết liệt từ chối cũng có tác dụng gì đâu, Cưu Ma Trí này là BOSS cấp một trăm năm mươi lăm trở lên, thậm chí còn có khả năng cao hơn thế, nếu y cưỡng chế đi cùng, thì ai cũng không ngăn nổi y.

Thay vì đắc tội với y, còn chẳng bằng thẳng thắn đồng ý.



Thực ra Mạn Đà sơn trang nằm ở nơi nào, mấy người Vương Viễn cũng không có một chút manh mối gì, chỉ có thể xuôi theo dòng nước tìm kiếm.

Sau khi tiến vào đường chính của dòng sông, Vương Viễn lôi ngọc phong Cổ Mộ ra, ngọc phong bay “vo ve” ra hai bên bờ.

Cùng lúc đó, tầm nhìn của hắn bắt đầu phóng to, trở thành góc nhìn thượng đế từ trên cao nhìn xuống, cảnh sắc hai bên bờ sông lớn đều thu hết vào trong đáy mắt, tựa như đang nhìn vào một tấm bản đồ nhỏ, không sót một thứ gì hết, hơn nữa, còn có thể tự do điều chỉnh, kéo gần.

“Ồ, thú vị phết!” Đây cũng lần đầu tiên Vương Viễn sử dụng ngọc phong, chơi đến quên trời đất.

Cưu Ma Trí thì lại đang ngồi ở nơi đó nói chuyện với mấy người Tống Dương.

Đại hòa thượng này không chỉ tinh thông Phật pháp, mà còn thấy nhiều hiểu rộng, có thể giải thích một cách rất độc đáo về võ học của các loại môn phái, khiến cho mọi người phải liên tục sợ hãi than.

Mà sự kế thừa của mấy người Tống Dương, cũng khiến Cưu Ma Trí được mở rộng tầm mắt, đặc biệt là đối với võ học của phái Tiêu Dao và Quỳ Hoa Bảo Điển, khiến Cưu Ma Trí thể hiện sự ham học rất mạnh.

Một nhóm người lênh đênh trên mặt nước hơn nửa ngày, một mạch tiến thẳng vào Thái Hồ, cuối cùng Vương Viễn cũng tìm được Mạn Đà sơn trang trên “bản đồ nhỏ”.

Vòng qua một hàng liễu rủ, hắn nhìn thấy một khóm hoa và cây phản chiếu một màu đỏ rực trên mặt nước, rực rỡ như ráng chiều, chèo thuyền qua đó, thì trông thấy trước mặt có một sơn trang, trong ngoài sơn trang nở đầy hoa sơn trà màu sắc rực rỡ.

“Ái chà, những bông hoa sơn trà này là giống ở Đại Lý này!”

Sau khi mọi người lên bờ, Nhất Mộng Như Thị nhìn những bông hoa sơn trà đó, ngạc nhiên bảo: “Không ngờ nơi này cũng có!”

“Ngươi còn nghiên cứu về hoa sơn trà nữa sao?” Vương Viễn hỏi.

“Không tính là nghiên cứu, mà chỉ là từng thấy thôi!” Nhất Mộng Như Thị xua tay, đáp.

Vòng qua bụi hoa, mấy người liên tục đi về phía trước, tới trước cửa Mạn Đà sơn trang. Lúc này, có hai cô gái ở cửa chặn mấy người tiến tới, hùng hổ nói: “Mạn Đà sơn trang, người không phận sự xin dừng bước!”

“Chúng ta cũng không phải không có phận sự!”

Vương Viễn cười, chỉ vào Nhất Mộng Như Thị và bảo: “Cô gái nhỏ này là bậc thầy về hoa cỏ có tiếng, thấy hoa sơn trà mà trang chủ nhà các ngươi trồng không được tốt lắm, nên đặc biệt tới đây chỉ bảo một chút.”

“Này này này, lão Ngưu, ngươi đừng có bịa chuyện chứ!” Bản mặt dày của Nhất Mộng Như Thị đỏ bừng, vội vàng nói trong kênh đội.

Tên hòa thượng này thật đúng là muốn nói gì thì nói, mình chỉ nói đã từng nhìn thấy hoa sơn trà mà thôi, vậy mà lại biến thành bậc thầy hoa cảnh gì đó rồi.

“Thật sao?”

Một cô gái trong số đó nghe vậy thì bảo: “Phu nhân nhà chúng ta quả thực thích trồng hoa sơn trà nhất, không ngờ ngươi tuổi tác còn trẻ mà đã có trình độ như vậy rồi, ta sẽ đi bẩm báo với phu nhân!”

Nói xong, cô gái đó xoay người vào trang, không qua bao lâu sau đã lại ra ngoài, nói: “Phu nhân nói các vị có thể tiến vào, nhưng đàn ông thì không thể vào!”

“Đây là ý kiến kiểu gì vậy?” Vương Viễn cạn lời, cái nơi rẻ rách này còn phân biệt giới tính nữa sao.

“Đây là quy tắc của Mạn Đà sơn trang! Vẫn xin các hạ hãy dừng bước!” Cô gái đó vừa cười vừa bảo.

“Ai nói ta là đàn ông!” Vương Viễn lôi bộ thời trang hoa hòe hoa sói của Tống Dương ra, mặc lên người, rồi lại sử dụng thuật dịch dung, biến thành bộ dáng của Mộ Dung Song.

“Chậc chậc chậc...”

Vương Viễn cúi đầu nhìn xuống dưới, lại liếc mắt nhìn ba người Tống Dương, rồi tặc lưỡi cảm thán, người so sánh với người đúng là tức chết người. Lúc trước khi mò móng vuốt trên người Mộ Dung Song, Vương Viễn còn suýt chút nữa cho rằng cô nương này có đồ vật không tầm thường, lúc này đích thân thử nghiệm một phen, quả đúng là không tầm thường thật.

Mấy người Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh thấy thế, sắc mặt đều u ám, nắm tay siết lại vang răng rắc.

“Hóa ra vị đại sư này là một cô gái!” Nữ thủ vệ của Mạn Đà sơn trang thấy Vương Viễn biến thành một cô gái, lập tức sửa miệng: “Vậy mời các vị vào trong, nhưng vị đại sư này vẫn xin dừng bước.”

Thủ vệ chỉ vào Cưu Ma Trí và nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận