Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1330: Ông mày biết bay

Vì câu nói lúc này của Diệt Tuyệt sư thái, nhiệm vụ của Vương Viễn có sự thay đổi, từ giải cứu cao thủ sáu phái lớn biến thành giải cứu Diệt Tuyệt sư thái và phái Nga Mi. Nếu Diệt Tuyệt sư thái chết, đồng nghĩa với nhiệm vụ thất bại, xem ra bà mới là điểm mấu chốt của nhiệm vụ này.

“Ngươi khỏi cần khuyên nữa! Bọn họ là bọn họ, ta là ta! Các đệ tử của ta còn trẻ, không nên cùng ta chết ở chỗ này!” Diệt Tuyệt sư thái cương quyết nói: “Nhưng ta thân là chưởng môn chính phái, làm người nên có nguyên tắc, vì sống sót mà phá bỏ nguyên tắc của mình thì chẳng bằng chết cho sảng khoái! Ta nhất quyết không để người Ma giáo cứu, nói nhiều vô ích!”

“…”

Cao thủ sáu phái lớn đứng dưới tháp nghe được những lời Diệt Tuyệt nói đều xấu hổ cúi gằm mặt.

Vương Viễn ngẫm kĩ lại một lượt lời Diệt Tuyệt sư thái nói, sau đó bảo: “Có phải sư thái chỉ không muốn để người Ma giáo cứu thôi phải không?”

“Đúng vậy!” Diệt Tuyệt sư thái đáp chắc nịch.

“Vậy nếu ta cứu ngài thì sao?” Vương Viễn hỏi tiếp.

“Nếu ngươi có thể cứu ta, đó dĩ nhiên là chuyện tốt!” Diệt Tuyệt thản nhiên nói: “Song ngươi đủ thực lực chắc?”

“Này…” Mọi người xung quang đồng loạt nhìn về phía Vương Viễn.

Với lực tay của Vương Viễn, đỡ một người từ trên cao rơi xuống tất nhiên không khó, nhưng trong tình huống này không những cần sức mạnh lớn mà còn phải biết kỹ xảo giảm bớt lực.

Hiện tại Diệt Tuyệt sư thái mất hết công lực, yếu hơn cả người bình thường, từ trên cao nhảy xuống mang theo một lực nặng hơn nghìn cân, nếu không thể giảm bớt lực rơi, cho dù lực tay Vương Viễn có lớn đến đâu cũng không giải quyết được vấn đề, rơi lên người Vương Viễn chẳng khác nào rơi xuống mặt đất, Diệt Tuyệt chắc chắn bỏ mạng.

Trương Vô Kỵ có thể đỡ người vì y không những có Càn Khôn Đại Na Di mà còn học được cả Thái Cực Thần Công thân truyền của Trương Tam Phong. Hai bên dung hợp, kỹ xảo giảm bớt lực đã đạt đến đỉnh cao, dĩ nhiên có thể đỡ được đám người sáu phái lớn.

Song giảm lực cũng tiêu hao rất nhiều nội lực, Trương Vô Kỵ đã luyện thành Cửu Dương Thần Công rồi mà hiện tại cũng đuối hết cả người.

Vương Viễn toàn tu luyện công pháp Thiếu Lâm lấy cứng chọi cứng, chẳng có kỹ xảo giảm bớt lực, mặc dù ngoài thực tế hắn biết chuyện mượn lực đả lực, nhưng trong trò chơi, kỹ xảo người đời sao so được với kỹ năng phán định của hệ thống?

Hiện tại Diệt Tuyệt đang đứng ở tầng bảy, lửa đã cháy lan lên tầng sáu, bà quyết tâm muốn chết, bị thiêu sống chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Bấy giờ Diệt Tuyệt lại lên tiếng: “Ngộ Si à, đừng tự làm khó mình, sau này…”

“Không khó!”

Diệt Tuyệt còn chưa dứt lời, Vương Viễn đã mỉm cười nói: “Ngài tìm một chỗ chưa bị lửa lan đến trốn tạm đã, ta đến ngay đây…”

Vừa nói Vương Viễn vừa nhét Triệu Mẫn vào ngực Trương Vô Kỵ, dặn dò thêm: “Trông chừng cô ta cẩn thận!”

“À… Biết rồi!”

Trương Vô Kỵ đón lấy Triệu Mẫn, gật đầu đồng ý.

Lúc này chỉ thấy Vương Viễn bật cơ quan sau lưng, hai cặp cánh Hoạt Tường Dực từ bên sườn bật tung ra, sau Hoạt Tường Dực còn gắn một động cơ trông túi chiếc túi sách.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Vương Viễn tung người nhảy lên sử dụng một chiêu [Vân Hạc Cửu Tiên], cả người như diều gặp gió bay cao mấy trượng, kế tiếp cặp cánh giang rộng, động cơ sau lưng hoạt động.

“Vù!”

Một luồng lửa phụt ra, Vương Viễn đón gió vượt qua đám cháy lớn dưới tháp, bay thẳng lên trên đỉnh.

Người sáu phái lớn đứng bên dưới nhìn thấy cảnh tượng này chỉ biết ngây đơ ra.

“Cha mẹ ơi, hòa thượng này còn biết bay…”

Trương Vô Kỵ cũng bất ngờ cực kỳ, không ngờ Vương Viễn còn có bản lĩnh như vậy…

Động cơ đẩy của Vương Viễn có tốc độc cực nhanh, chớp mắt đã phóng lên đỉnh tháp, đáp xuống bên người Diệt Tuyệt sư thái.

“Chuyện này…” Diệt Tuyệt sư thái thấy Vương Viễn bay lên đỉnh tháp xong cũng phải trợn mắt há hốc mồm. Vương Viễn không nhiều lời, tóm lấy eo Diệt Tuyệt sư thái và Chu Chỉ Nhược, tung người từ trên tháp cao nhảy xuống.

“Hòa… hòa thượng này không kén chọn…”

“Không… là Diệt Tuyệt không kén chọn mới đúng…”

Một đám người của sáu đại phái ở bên dưới tháp nhìn thấy Vương Viễn ôm Diệt Tuyệt bay xuống, cằm đều rớt hết xuống đất.

Bọn họ đều biết Diệt Tuyệt sư thái, biết lão sư thái này khi còn trẻ cũng là một đại mỹ nữ nổi danh lừng lẫy trong võ lâm, nhưng từ sau khi sư huynh của bà là Cô Hồng Tử hộc máu bỏ mạng, Diệt Tuyệt có bệnh về mặt tâm lý, không chỉ căm hận ma giáo đến tận xương tủy, mà thái độ đối với những người đàn ông khác cũng khá ác liệt, khí chất cũng là người lạ chớ lại gần. Tuy rằng Diệt Tuyệt lớn lên không tệ, nhưng lại không có người nào đàn ông trong võ lâm liếc mắt nhìn bà thêm một cái.

Mà bà cũng như thế, chưa bao giờ từng liếc mắt nhìn người đàn ông nào thêm một cái, ngoại trừ sư huynh Cô Hồng Tử đã chết ra, không có người nào có thể lọt vào mắt bà.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ, sau nhiều năm như vậy, lại có một hòa thượng Thiếu Lâm không sợ chết đi lên ôm bà, mà Diệt Tuyệt không kháng cự lại càng kỳ quái hơn, con mẹ nó, quả thực không thể nào mà tưởng tượng ra được.

Xem ra cảnh giới Phật pháp của hòa thượng này thật sự cao, bằng không chỉ ôm mỗi Chu Chỉ Nhược thôi là đủ rồi, còn ôm cả Diệt Tuyệt nữa làm gì, rõ ràng trong mắt hắn đều là bộ xương khô cả, nam nữ không phân biệt.

Trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Vương Viễn bay xuống dưới, đáp vào trong đám người.

“A di đà phật!”

Vương Viễn buông eo của Diệt Tuyệt và Chu Chỉ Nhược, hành lễ với Diệt Tuyệt một cái, lão ni cô này tuổi tác đã lớn mà eo vẫn còn mềm ghê.

Diệt Tuyệt hơi gật đầu, cũng không nói lời gì.

Chu Chỉ Nhược thì lại liếc mặt nhìn về phía Trương Vô Kỵ ở cách đó không xa với vẻ thâm tình, còn thuận tiện trừng mắt nhìn Triệu Mẫn một cách dữ tợn, cảnh tượng đó giống như hiện trường tam giác tình yêu vậy.

“Chỉ Nhược! Còn không cảm ơn Ngộ Si đại sư đi!”

Chu Chỉ Nhược vội vàng quay đầu cảm ơn Vương Viễn.

“Không dám không dám!” Vương Viễn phất tay, nhưng trong lòng thì lại nói: “Chu Trí Nhược? Con mẹ nó, cái tên này với Trương Vô Kê đúng là kẻ tám lạng người nửa cân…”

“A di đà phật!”

Diệt Tuyệt sư thái hành lễ với Vương Viễn, nói: “Từ thời sư tổ Quách Tương tới nay, trong phái Nga Mi phần lớn đều là nữ giới, những đệ tử không nên thân đó của ta, cũng không có một người nào đảm nhận được trọng trách to lớn, nếu không phải có Ngộ Si đại sư ra tay tương trợ, thì sợ là cơ nghiệp nhiều năm của phái Nga Mi sẽ bị sắp hủy trong phút chốc. Vốn dĩ lão ni còn muốn phó thái phác Nga Mi cho Ngộ Si đại sư, nhưng lúc này Ngộ Si đại sư đã cứu lão ni, xem ra cũng là số kiếp của lão ni chưa tận.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận