Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 165: Người hòa giải

"Ầm!"

Ngay lúc Vân Hoành Tần Lĩnh đang ngạc nhiên, Vương Viễn đã đuổi đến, dùng một chưởng đập vào gáy hắn ta, đáng thương thay cho chàng trai ấy lại một lần nữa bay về điểm sống lại.

"Bố tổ sư nó!"

Vân Hoàng Tần Lĩnh lần thứ tư xuất hiện trong điểm sống lại lệ rơi đầy mặt.

Hắn ta chết liên tục bốn lần, hai thanh đao thì có một thanh bị cướp, một bị gãy, lịch duyệt giang hồ mất thì thôi đi, lần tử vong này còn tụt một tầng cảnh giới công pháp.

Vân Hoành Tần Lĩnh ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có.

Bên ngoài điểm sống lại, Vương Viễn đang quấy rầy Độc Cô Tiểu Linh – chính là cô gái mặc áo lam nọ.

"Linh ơi Linh à, cho ta mượn con vịt đó chơi thử tí đi."

"Ngươi muốn mượn con vịt làm gì? Chờ thuật cơ quan của ta tăng lên cấp cao nhất có thể chế tạo con rối hình người, ta đưa ngươi con gà…" Độc Cô Tiểu Linh không hổ là Lão Ô Bà, mới mở miệng ra là bắt đầu bắt súng liên thanh không ngừng.

Tất cả mọi người: "..."

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Vân Hoành Tần Lĩnh nhìn Vương Viễn đang ở gần đó trò chuyện vui vẻ với con gái nhà người ta thì sụp đổ kêu lên, giọng điệu cực kỳ giống nữ chính trong phim thần tượng Hồng Kông.

"Thuốc giải!"

Vương Viễn nghe tiếng quay đầu lại, đen mặt nói: "Nếu không chúng ta cứ tiếp tục dây dưa, ông đây có rất nhiều thời gian, ta xem thử ai có dư thì giờ bằng ta."

"Ta..."

Vân Hoành Tần Lĩnh nghe Vương Viễn nói thì trong lòng lộp bộp.

Tốn thời gian, chiêu này của Vương Viễn xem như chọt trúng điểm yếu của hắn ta.

Vương Viễn có lai lịch như thế nào hắn ta cũng không rõ lắm, nhưng hắn ta biết mình làm gì.

Vân Hoành Tần Lĩnh là sát thủ cũng đồng thời là game thủ, dựa vào game để kiếm cơm.

Nếu hắn ta không ra khỏi điểm sống lại thì chẳng có cách nào để nhận nhiệm vụ, mà không nhận được nhiệm vụ đồng nghĩa với việc không kiếm được tiền.

Người chơi bình thường nếu không kiếm được tiền trong trò chơi thì còn có công việc khác trong hiện thực, nhưng với Vân Hoành Tần Lĩnh, nếu hắn ta bị chặn mất đường kiếm ăn trong này thì chỉ có thể cạp đất mà ăn thôi.

Vân Hoàng Tần Lĩnh thực sự không thể dây dưa mãi ở đây được.

Nhưng nếu cứ trả lại thuốc giải như vậy, Vân Hoành Tần Lĩnh khẳng định mất mặt, nhưng so với công việc thì mặt mũi lại chẳng đáng mấy đồng.

"Được!"

Càng nghĩ, Vân Hoành Tần Lĩnh càng sợ hãi, hắn ta lôi thuốc giải ra, đi ra khỏi điểm sống lại đưa cho Vương Viễn.

"Tốt lắm!"

Vương Viễn nhận được thuốc giải thì liếc mắt nhìn qua rồi tiện tay ném cho Tống Dương.

"Hiện tại ta có thể đi..."

"Bịch!"

Vân Hoành Tần Lĩnh vừa muốn hỏi mình có thể đi hay chưa thì Vương Viễn lại đập mạnh một phát lên ngực hắn ta. Lần thứ năm, tên xấu số nhà hắn lại xuất hiện ở điểm sống lại.

"Khốn kiếp!!!"

Sau khi sống lại Vân Hoành Tần Lĩnh sụp đổ, chỉ vào Vương Viễn điên cuồng gào lên: "Rốt cuộc ngươi đã xong hay chưa, không phải ta đưa thuốc giải cho ngươi rồi à?"

"Hở? Ta có bảo sau khi đưa thuốc giải cho ta thì sẽ thả ngươi đi à?" Vương Viễn nhíu lông mày hỏi ngược lại.

"Chuyện này..." Vân Hoành Tần Lĩnh lập tức nghẹn lời, quả thực vừa rồi Vương Viễn chỉ nói muốn thuốc giải chứ cũng chẳng nói sau khi cầm được thuốc giải rồi sẽ như thế nào.

"Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới thả ta đi?" Vân Hoành Tần Lĩnh nức nở hỏi.

"Ta còn chưa nghĩ ra!" Vương Viễn gãi đầu bảo: "Trước hết giết ngươi mấy ngày cho hả giận đã."

"Ta..."

Vân Hoành Tần Lĩnh suýt chút nữa phun máu ra, giờ hắn ta hối hận vô cùng vì đã không nghe lời Bắc Minh Hữu Ngư. Hắn ta cần gì phải chọc tên khốn kiếp này hết lần này đến lần khác chứ, đánh chẳng lại, chạy cũng chẳng xong, bố tổ sư nó chứ, còn không nói lý được, quả thực khó chơi khủng khiếp.

Ngay lúc Vân Hoành Tần Lĩnh đang tuyệt vọng, một bóng người quen thuộc đi ra từ trong đám người, không nhanh không chậm tiến đến trước mặt Vương Viễn.

"Lão Ngư, không phải ngươi bảo không tới à?"

Vân Hoành Tần Lĩnh nhìn thấy Bắc Minh Hữu Ngư thì rất ngạc nhiên, trước đó gã liên tục nhấn mạnh rằng mình sẽ không nhúng tay vào vụ này mà.

"Là ngươi à?"

Lúc này, Vương Viễn cũng nhận ra người trước mặt. Theo lý mà nói, mặc dù Bắc Minh Hữu Ngư và Vân Hoành Tần Lĩnh là người trong Huynh Đệ Hội nhưng Vương Viễn chẳng cảm thấy chán ghét gã bao nhiêu.

"Ừ, là ta!"

Bắc Minh Hữu Ngư gật đầu nói: "Người trẻ tuổi nên có lòng khoan dung độ lượng, không cần đuổi tận giết tuyệt…"

"Liên quan gì đến ngươi!" Vương Viễn nhếch miệng khinh thường nói.

Vương Viễn và Bắc Minh Hữu Ngư không quen biết, hơn nữa còn là quan hệ kẻ thù, dĩ nhiên hắn không thèm để ý tới gã, lại nói việc này chẳng can hệ gì đến gã.

"Ha ha!" Bắc Minh Hữu Ngư cười bảo: "Ta là hội trưởng của Huynh Đệ Hội, bọn họ đều là người của ta, có thể nể mặt chút hay không?"

"Người của ngươi thì sao? Bọn chúng vô duyên vô cớ giết bạn bè của ta, ngươi nói suông vài câu mà muốn ta thả hắn ta hả?" Vương Viễn cười lạnh nói.

Thả người dĩ nhiên không phải không thể, muốn thả cũng phải thể hiện chút thành ý. Lần này Vương Viễn gọi hơn phân nửa vòng bạn bè đến trợ giúp, vất vả lắm mới chặn được Vân Hoành Tần Lĩnh lại, cớ gì mới nói một câu mà đã phải thả người.

"Ta hiểu, ta hiểu!" Bắc Minh Hữu Ngư nở nụ cười của một kẻ già đời, gã lôi một chiếc hộp màu đỏ ra đưa đến trước mặt Vương Viễn, cũng mở mô tả thuộc tính của nó cho hắn xem.

[Tạo Hóa Đan] (Đan dược quý hiếm)

Phẩm chất: Nhất phẩm

Hiệu quả: Có thể nâng một tầng cảnh giới võ học chỉ định (Không bị giới hạn bởi cấp bậc).

Số lần sử dụng: 1/1.

Giới thiệu vật phẩm: Đan dược hiếm có trong trời đất, được sử dụng bởi các cao thủ hàng đầu để luyện chế và truyền công, có thể nhanh chóng nâng cao công lực.

"Đây là..."

Nhìn thấy thuộc tính của viên đan dược này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đan dược nhất phẩm! Đây chính là sự tồn tại có thể so với Tuyệt Học, cho dù ở giai đoạn đầu hay là giai đoạn cuối của trò chơi, thì nó đều là vật phẩm tiêu hao quý giá nhất.

Mà công hiệu của Tạo Hóa Đan này lại không chịu sự giới hạn của cấp bậc để nâng cao cảnh giới võ học.

Độ cao thấp trong cảnh giới võ học trực tiếp ảnh hưởng đến uy lực của võ học, nhưng cảnh giới võ học càng cao thì càng khó nâng cấp, đặc biệt là cảnh giới võ học loại Tuyệt Học, yêu cầu về độ thành thạo lại chính là một con số thiên văn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận