Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 993: Trương Tam Lý Tứ

Cánh buồm phủ vàng, lúc ẩn lúc hiện trong màn sương mù, thân thuyền mặc dù khổng lồ nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh, chẳng mấy chốc đã cập bến. Theo khoảng cách dần rút ngắn giữa hai bên, nhóm Vương Viễn mới phát hiện ra trên cánh buồm in nghiêng ba chữ lớn: “Đảo Hiệp Khách”.

Chiếc thuyền này đến đón mọi người lên đảo ăn cháo.

“Rầm!”

Sau khi thuyền cập bến, cửa khoang thuyền ầm ầm bật mở, có hai người từ trong khoang đi ra.

Một người vóc dáng khôi ngô, mặt tròn tai to, mặc bộ trù bào màu đồng thiếc, miệng cười tủm tỉm trông rất thân thiện và dễ gần. Người còn lại cao lêu nghêu, thân mình còn chưa bằng phân nửa người trước, khoác trên mình chiếc trường sam màu thiên thanh, để ria mép, mặt trông rất âm trầm.

“Ha ha ha!”

Người mập mạp cười vang, tiến về trước một bước nói: “Tại hạ là nhị sứ Thưởng thiện của đảo Hiệp Khách, tên Trương Tam, vị này là huynh đệ của ta.”

“Lý Tứ!” Người gầy nhom lạnh lùng giới thiệu.

Gã mập thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: “Khiến mọi người đợi lâu rồi, thật có lỗi quá! Giờ xin mời chư vị theo huynh đệ ta lên thuyền đến đảo Hiệp Khách.”

“Uống cháo!” Lý Tứ bồi thêm.

“Ặc…”

Sau khi nhìn thấy hai người này, đám người chơi đều sửng sốt.

Cảm giác bản chất của đảo Hiệp Khách là căn cứ huấn luyện tướng thanh ấy, một người nói một người phụ họa pha trò.

Trương Tam lúc nào cũng vui vẻ ôn hòa, khiến người đối diện cảm giác như được tắm trong gió xuân, ngược lại Lý Tứ tỏ ra cực kỳ u ám, trong lời nói toát lên vẻ quỷ dị.

Hai người này mặc dù kỳ quái nhưng cấp bậc không hề thấp, đều là cao thủ Uy Chấn Thiên Hạ cấp 110, chỉ yếu hơn Tạ Yên Khách chút xíu mà thôi và kém cấp chưởng môn một bậc.

Song ngẫm kĩ lại cũng đúng, mọi người ở đây đều là đệ tử kiệt xuất của các môn phái, nói không chừng còn có chưởng môn đời kế tiếp kìa, đảo Hiệp Khách hiển nhiên phải cho hai cao thủ mạnh mạnh tí đến tiếp đãi, chứ không thì coi thường người khác quá.

Sau câu “lên thuyền uống cháo”, một tấm ván từ trên thuyền hạ xuống gác lên bờ.

Trương Tam và Lý Tứ đứng hai bên ván nghiệm phiếu (lệnh bài), nhóm người chơi thì xếp thành hàng, theo thứ tự cầm lệnh bài lên thuyền.

Mấy người Vương Viễn đứng tận cuối hàng, không sợ thuyền lái đi sớm, cũng đâu phải cứ đứng đầu là sẽ tới trước đâu, huống chi ai cũng biết đảo Hiệp Khách không phải chốn hiền lành gì, lỡ có chuyện gì xảy ra thì đứng sau còn có thời gian mà kịp phản ứng.

“Vị huynh đài này, lệnh bài của ngươi là giả! Ha ha!”

Khi được một nửa số người, gã mập Trương Tam đột nhiên vươn tay kéo một người chơi lại.

“Mẹ kiếp, thứ này ta bỏ tiền ra mua đó”

Người chơi có thể đến đây đều là cao thủ hàng đầu của các môn phái, ai nấy đều tài cao gan lớn, tên trốn vé bị bắt kia đối mặt với BOSS trên cấp 100 nhưng không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, còn nói năng rất hùng hồn.

“Hừ!”

Trương Tam khẽ cười, đột nhiên trở tay tóm lấy lệnh bài của tên người chơi kia, sau đó đưa cho Lý Tứ.

“Giả!”

Lý Tứ nhìn thoáng qua rồi lạnh lùng phán.

“Huynh đệ, xin lỗi!” Trương Tam cười híp mắt, vung tay lên thình lình đẩy về trước, đập một chưởng thật mạnh lên ngực người chơi kia.

“Phụt!”

Tên này phun ra một búng máu, bay bật về sau chừng hai trượng mới té dập mông xuống đất, hai chân gã khẽ giật giật rồi không động đậy nữa, tắt thở luôn.

Người chơi trên thuyền và dưới thuyền thấy vậy đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Tất cả người chơi ở đây đều là cao thủ hàng đầu trên giang hồ, cấp bậc đều trên 60 cả.

Người chơi ở cấp bậc này không những đã có trang bị đâu ra đấy mà còn học được võ học cấp cao trong môn phái, đã không phải loại chân ướt chân ráo bước vào giang hồ lúc trước.

Huống chi đã là đệ tử kiệt xuất nhất của một môn phái, tu vi võ công không đứng đầu phái đó thì cũng phải thuộc hàng mũi nhọn. Tóm lại ở đây đều là người có thực lực phi phàm, đối mặt với BOSS cấp 100 trở lên cũng phải so được hai chiêu, mà cho dù không đánh lại, chạy thoát không thành vấn đề.

Nhưng ai ngờ đến, Trương Tam lúc nào cũng cười tủm tỉm thân thiện kia lại ra tay dứt khoát và đầy tàn nhẫn như vậy, một chưởng tiễn một cao thủ xuất chúng lên bàn thờ tổ tiên, chứng tỏ tu vi của gã cao đến kinh người.

Trước khi tới đây mọi người cũng nghe nhắc qua về đảo Hiệp Khách, biết rất nhiều cao thủ có đi mà không có về, nhưng trên diễn đàn có rất nhiều đảng nguyên tác thề son sắt rằng: đảo Hiệp Khách thuộc phe chính nghĩa, trên đảo có tuyệt học…

Vì vậy mà mọi người mới không kiêng dè, tích cực lên thuyền.

Giờ thấy Trương Tam vung một chưởng tàn nhẫn đập chết một cao thủ, ai nấy bắt đầu hơi do dự.

Đây mà là phe chính nghĩa à? Nói vớ vẩn gì không biết!

Cứ cho là trong nguyên tác đảo Hiệp Khách là phe chính nghĩa đi, nhưng vào tay bộ phận thiết kế trò chơi này thì chưa chắc đã vậy đâu!

“Quên đi, ta không đi nữa!”

Có người chơi gan nhỏ, thấy Trương Tam quá hung tàn thì thầm hoảng sợ, xoay người tính rời đi.

“Không được đi!”

Lý Tứ lạnh lùng quát một tiếng, thân hình chợt lóe lên, áp sát sau lưng người chơi nọ, vung một chưởng ra.

“Ầm!”

Lại một tiếng rên đau đớn vang lên, thêm một người lên thớt.

“Ơ…”

Đám người chơi ngơ người toàn tập.

Gã ta làm vậy là có ý gì? Không có lệnh bài chuẩn không cho lên thuyền thì hiểu được, giờ bọn ta muốn quay về cũng cần các ngươi đồng ý sao?

“Ha ha ha!”

Lúc này, Trương Tam cười vang bảo: “Các vị không cần hoảng hốt, hai huynh đệ ta phụng mệnh đảo chủ tới đây đón người, bất kể là thiếu hay thừa một người đều là lỗi của huynh đệ ta, lên đến đảo khó tránh khỏi việc bị phạt. Các vị nếu đều là đệ tử kiệt xuất nhất của các phái, đã cầm lệnh bài thì không nên quay về. Còn với những người muốn trà trộn vào đây, hừ hừ! Tốt nhất là tự đi mà kết liễu, đừng để hai huynh đệ ta phải ra tay!”

“Mẹ kiếp… Gã mập này thật phách lối!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí thấp giọng nói: “Ngưu ca, chúng ta có cần cho bọn họ một trận không?”

Bạch Hạc Lưỡng Sí chung quy cũng là cao thủ, suy nghĩ tàn nhẫn chẳng kém bao nhiêu.

Trương Tam Lý Tứ cùng lắm là BOSS hơn 100 cấp mà thôi, cao thủ ở đây nhiều như vậy, nếu cùng xông lên chưa chắc đã không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng không phải tất cả mọi người ở đây đều đồng lòng, muốn đối phó BOSS thì phải liên thủ với đám Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận