Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1295: Người anh em à, thời đại thay đổi rồi

“Bốp” một tiếng, Đồ Long Đao bị Cao Lão Đại đá tuột khỏi tay, bay vào không trung.

“Chớp lấy!”

Thấy Đồ Long Đao bị đá bay lên, Thương Khung Thần Cái siết chặt nắm tay.

Không có Đồ Long Đao trong tay, Tạ Tốn lợi hại cũng không đấu lại được ba tu sĩ Tiên Thiên.

“Đao của ta!”

Sau khi Đồ Long Đao rời khỏi tay, Tạ Tốn cả kinh, nhún người muốn nhảy lên, nắm Đồ Long Đao lại. Nhưng ngay đúng lúc này, Mộ Dung Song cách đó mấy mét, nhắm thẳng hai tay vào Tạ Tốn, từ trên trời ấn xuống.

Tạ Tốn lập tức thấy thân mình chìm xuống, đột nhiên cảm giác một đôi bàn tay to vô hình ấn lên vai mình, Thương Khung Thần Cái nhân lúc này giẫm một cước lên đầu Tạ Tốn.

“Bốp!”

Tạ Tốn bị giẫm cúi đầu xuống, Thương Khung Thần Cái lại mượn lực bay vút lên trời, duỗi tay về phía Đồ Long Đao giữa không trung.

Thế nhưng, ngay trong nháy mắt Thương Khung Thần Cái sắp nắm được Đồ Long Đao, đột nhiên trước mắt y tối sầm lại, một bóng người cường tráng xuất hiện phía trên Thương Khung Thần Cái, người đó duỗi cánh tay, một bàn tay to, phát sau mà đến trước, nắm lấy chuôi đao của Đồ Long Đao. Đồng thời trong không trung cũng vang lên một tiếng Phật hiệu quen thuộc: “A di đà phật! Thanh đao này là vật chưa xác định, hòa thượng ta sẽ cầm đi siêu độ cho các vong hồn trên đao một chút!”

“?”

“!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, ba người Thương Khung Thần Cái, Cao Lão Đại và Mộ Dung Song đều thất thần một lúc, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, cả ba đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy một hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng, cầm Đồ Long Đao, chậm rãi giáng xuống từ giữa không trung, đáp xuống trước người Tạ Tốn.

Hòa thượng đó cường tráng khôi ngô, lưng hùm vai gấu, vừa cao vừa béo giống như một ngọn núi nhỏ, mang đến cho người một loại áp lực vô hình.

“Ngưu… Ngưu Đại Xuân!”

Đợi sau khi ba người nhìn rõ bộ dáng của hòa thượng này rồi, không hẹn mà cùng kêu thành tiếng.

Thương Khung Thần Cái theo bản năng sờ đầu mình, hai chân của Cao Lão Đại kẹp chặt, còn Mộ Dung Song thì ôm ngực mình, phản ứng như vậy thực sự rất kỳ quái, đều là người chơi đã Độ Kiếp phi thăng rồi, ai mà lại không có một vài chuyện xưa cơ chứ, chưa từng trải qua khổ nạn của ba người bọn họ, sẽ hoàn toàn không hiểu được tại sao bọn họ nhìn thấy Vương Viễn lại có phản ứng như vậy.

“Hòa thượng đâu ra lại dám đến cướp Đồ Long Đao của Hồng Hoa Hội chúng ta!”

Ba người Thương Khung Thần Cái im lặng không nói gì, người chơi Hồng Hoa Hội đã xông tới, chỉ vào Vương Viễn tức giận mắng to.

Ở trong trò chơi, một tháng đủ để người ta quên rất nhiều chuyện.

Vương Viễn bế quan một tháng không ra khỏi cửa, gần như mất tăm mất tích giữa giang hồ, vì thế mà nhiều người đã quên mất Ngưu Đại Xuân dũng mãnh năm đó là một hòa thượng. Ngoại trừ những người từng tiếp xúc trực tiếp với Vương Viễn như đám Thương Khung Thần Cái thì người bình thường quả thực không nhận thức được kẻ này là ai.

Huống chi lúc này Vương Viễn chỉ là một võ giả Thiếu Lâm tự bình thường, Hồng Hoa Hội người đông thế mạnh, cao thủ bình thường đếm không hết, cao thủ trang bị tuyệt học có tận bảy tám chục người, tu sĩ Tiên Thiên ba người, ai lại đi sợ một hòa thượng Thiếu Lâm chứ.

“Ha ha!”

Nghe được lời nói ngông cuồng của đám Hồng Hoa Hội, Vương Viễn bật cười lớn: “Đồ Long Đao có phải là tài sản riêng của Hồng Hoa Hội các ngươi đâu! Cướp của Hồng Hoa Hội không phải là chuyện hiển nhiên sao?”

“???!!!”

Mọi người trong Hồng Hoa Hội nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận tím mặt.

Cha tiên sư nhà nó! Tên này thật kiêu ngạo!

Hồng Hoa Hội ở thành Lạc Dương cũng được tính là bang phái lớn, trong bang có năm sáu ngàn anh em, cũng coi là một bang phái có tiếng nói, đừng nói là cướp đồ, cho dù nhận phải nhiệm vụ xung đột, phần lớn mọi người đều nể mặt bọn họ mà từ bỏ nhiệm vụ trước.

Nhưng nghe lời nói của hòa thượng trước mặt này, rõ ràng hắn không coi Hồng Hoa Hội ra gì, ngược lại hình như đây không phải là lần đầu tiên hắn cướp gì đó của bang hội.

Bọn họ từng gặp người kiêu căng phách lối, nhưng chưa đụng trúng ai kiêu căng phách lối đến mức này.

Không dúi hòa thượng này xuống đất tẩn cho một trăm tám mươi lần chắc hắn không biết sự lợi hại của Hồng Hoa Hội.

“Ha ha, Ngưu ca đã lâu không gặp!”

Thương Khung Thần Cái rốt cuộc cũng ló mặt ra, trong lòng y rất kiêng kỵ Vương Viễn, nhưng không muốn mất mặt trước đám thuộc hạ nên chỉ đành mỉm cười chào hỏi: “Gần đây không thấy tin tức của ngươi trong giang hồ, ta còn tưởng ngươi không chơi game nữa chứ. Ngươi coi ngươi kìa, vừa tới đã giỡn với anh em rồi.”

Nói tới đây, Thương Khung Thần Cái quay đầu lại nói với mọi người: “Để ta giới thiệu với mọi người, đây chính là Ngưu Đại Xuân - cao thủ đứng đầu giang hồ trước kia.”

Y cố ý nhấn mạnh sáu chữ “cao thủ đứng đầu giang hồ trước kia” với hàm ý cảnh cáo Vương Viễn, ý nói: Người anh em à, thời đại thay đổi rồi, trước kia có thể ngươi là cao thủ đứng đầu, giờ còn chưa chắc đâu.

“Ngưu Đại Xuân?”

Mặc dù đã rất lâu rồi Vương Viễn chưa xuất hiện, nhưng hễ là cao thủ tuyệt học đều từng nghe nhắc đến cái tên này, thế là mọi người rối rít nói: “Hóa ra là hắn, bạn của bang chủ… Chẳng trách.”

Phải công nhận Thương Khung Thần Cái đúng là xứng với danh xưng lão đại, mới nói qua loa mấy câu đã hóa giải tình cảnh lúng túng hiện tại.

“Đã lâu không gặp!” Vương Viễn cười nói: “Song Song lại lớn hơn rồi, ăn gì mà lớn nhanh thế, ngươi xem bên nhà ta này, ai nấy lớn lên cứ như học sinh tiểu học ấy.”

“…”

Mộ Dung Song đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám lên tiếng.

“Ngưu Đại Xuân, ngươi tôn trọng con gái người ta chút đi!” Thấy Vương Viễn nói năng không giữ ý giữ tứ gì cả, Cao Lão Đại bèn lên tiếng cảnh cáo hắn.

“Tiểu Cao vẫn còn lấn cấn chuyện ngày trước hả?” Vương Viễn cười híp mắt nhìn chằm chằm Cao Lão Đại hỏi.

“Ngươi…” Cao Lão Đại nổi đóa, siết chặt nắm tay, răng nghiến kèn kẹt, dáng vẻ như sắp lao lên đánh một trận sống mái với Vương Viễn.

Sau khi phi thăng Tiên Thiên Cao Lão Đại đã mạnh hơn, hắn vốn còn kiêng kỵ Vương Viễn, nhưng hiện tại thấy hòa thượng này còn chưa phi thăng thì nỗi sợ hãi lúc trước đã bay mất chẳng còn lại gì, ngược lại thành ra nôn nóng muốn xông lên trả món nợ máu khi trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận