Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1053: Năm mới tới

Dương Quá sau khi thức tỉnh thì bớt đi một chút ngông cuồng trẻ con, lại có thêm vẻ trưởng thành và hào hiệp hơn so với lúc trước.

Dương Quá đi đến trước mặt mấy người Vương Viễn, thản nhiên nói với Đạo Khả Đạo: "Đạo Khả Đạo, ngươi là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất của phái Cổ Mộ chúng ta, cũng là đệ tử thân truyền của ta, hơn nữa còn là một cao thủ dùng kiếm. Ở chỗ ta có một Huyền Thiết Kiếm Pháp, chính là tuyệt học của bổn môn, nhân đây ta sẽ truyền thụ cho ngươi! Ngươi ghé tai lại đây!"

Đạo Khả Đạo bước ra phía trước, Dương Quá nhỏ giọng nói: "Lão Long tức giận tranh cãi với lão nông…"

Hệ thống nhắc nhở: Bạn được Dương Quá chỉ dạy, lĩnh ngộ được tuyệt học phái Cổ Mộ [Huyền Thiết Kiếm Pháp]…

Sau khi Dương Quá truyền thụ xong, Tiểu Long Nữ cũng tiếp tục tiến lên đọc một đoạn vè đọc nhịu, [Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp] của Đạo Khả Đạo cũng theo đó thăng cấp thành tuyệt học.

Phát phần thưởng xong, hai người cưỡi chim lớn bay khỏi Tuyệt Tình Cốc, cũng không ngoảnh đầu lại.

"Này? Phần thưởng của ta đâu?"

Vương Viễn buồn bực, nhiệm vụ này tuy rằng là của Đạo Khả Đạo, nhưng mình bận rộn nửa ngày, còn góp vào một gốc Đoạn Trường Thảo, kết quả Dương Quá còn chẳng thèm để ý đến mình, quá tuyệt tình luôn.

Vợ chồng Dương Quá bay càng lúc càng xa, biến thành một chấm đen nhỏ.

Vương Viễn bỗng nhiên nhận được nhắc nhở: [Độ hảo cảm của Thần Điêu Hiệp Dương Quá với bạn tăng 100 điểm]



Làm xong nhiệm vụ tuyệt học, Đạo Khả Đạo vui mừng khôn xiết rời đi, cầm công pháp mới thì đương nhiên muốn nhanh chóng luyện công cho thuần thục.

Đinh Lão Tiên dạo qua một vòng trong trang xong thì cũng chạy đi sửa bếp lò.

Bên trong Thủy Tiên sơn trang chỉ còn lại Vương Viễn và Tống Dương.

Nhiệm vụ lần này của Đạo Khả Đạo, Vương Viễn là người thu hoạch được nhiều nhất.

Cái gì mà bốn ngàn vàng hoa hồng được chia và tuyệt học, so sánh với giá trị của trang viên này và Tuyệt Tình Cốc thì không đáng nhắc tới.

Sau khi Đinh Lão Tiên và Đạo Khả Đạo rời đi, Vương Viễn và Tống Dương phấn khởi bắt đầu nghiên cứu cái trang viên mới kiếm được này.

Không thể không nói, nhân vật lão tặc Công Tôn Chỉ này tuy bình thường, phong cách cũng bình thường, nhưng với phủ đệ này lại hao phí hết tâm huyết để tạo ra.

Ngay cả quy mô của trang viên cũng lớn hơn trụ sở của bang phái không ít, cơ sở thiết bị trong phòng luyện công, thương khố của trang viên đều đầy đủ mọi tiện ích.

Bên trong Tuyệt Tình Cốc, kì trân dị thú khắp nơi đều có, các loại thảo dược hiếm cũng có thể dễ dàng tìm thấy được.

Dùng bốn chữ để hình dung toàn bộ trang viên, thì đó là: được trời ưu ái.

Điều khiến Vương Viễn cảm thấy kích động là linh khí trong phòng luyện công ở nơi này còn đầy đủ hơn cả Thiếu Lâm Tự, tốc độ luyện công tăng hơn 10% so với phòng VIP tốt nhất.

Đây mới là điều quan trọng nhất đối với người chơi.

Sau khi thiết lập Hộ Sơn Trận Pháp của Tuyệt Tình Cốc thành từ chối người lạ quấy rầy xong, Vương Viễn và Tống Dương mỗi người tìm một phòng luyện công, treo nội công lên rồi offline.



Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng Chạp. Theo tập tục của phương Bắc thì đây là tết ông Táo.

Cho nên Vương Viễn offline sớm, làm xong nhiệm vụ ngày thì mới hơn bốn giờ chiều.

Sắc trời mùa đông nhanh trở tối, lúc này mặt trời chiều đã ngả về tây, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi vào trong phòng, dừng lại trên gương mặt Vương Viễn. Vương Viễn vừa tháo thiết bị trò chơi xuống, bất giác nheo đôi mắt lại.

Từ khi chơi trò chơi này đến giờ, đã rất lâu rồi Vương Viễn chưa nhìn thấy ánh mặt trời. Đối với một người tuổi còn trẻ mà nói, quả thật có hơi sa đọa.

Đứng dậy rửa mặt rồi thay quần áo xong, Vương Viễn một chân đá văng cửa phòng Tống Dương ra.

Đã nói trước là hôm nay cùng nhau đi ra ngoài mua đồ Tết, con nhóc kia lại chậm chạp không thấy động tĩnh gì, không phải là chơi trò chơi rồi đột tử đấy chứ.

"Ngươi đi chết đi!"

Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng Tống Dương gào thét, ngay sau đó một cái gối đầu bay tới, nện lên đầu Vương Viễn.

Vương Viễn chỉ thấp thoáng nhìn thấy một cô gái trắng bóng chỉ mặc mỗi nội y, kéo tấm chăn trên giường khoác lên người mình.

"…"

Mặt già của Vương Viễn đỏ lên, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa kêu lên: "Ngươi nhanh lên đi!"

"Hối cái gì mà hối chứ! Ngươi chưa từng quen bạn gái hả? Không biết phụ nữ ra đường là phải ăn diện sao?" Tống Dương giận dữ nói.

Tên đàn ông thối này thật sự là không có một chút tinh ý nào.

Vẻ mặt Vương Viễn đầy khinh thường: "Chưa từng quen, bạn gái có gì vui cơ chứ! Ngươi lớn lên như thế nào, chẳng lẽ ta chưa từng thấy qua sao? Vừa lùn vừa thô…"

"Cút đi!" Tống Dương lại nổi giận.

Lùn là vấn đề do gen, Tống Dương giống mẹ…Còn thô thì có liên quan đến việc luyện võ, tuy thoạt nhìn Tống Dương rất gầy yếu nhưng thể trọng lại không nhẹ. Hai điểm này luôn là điều khiến Tống Dương đau lòng nhất, cái miệng nhỏ này của Vương Viễn quả thật giống như lau mật vậy, chỉ toàn lựa những lời mà người khác không thích nghe.

Đợi khoảng hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc Tống Dương cũng thay đồ xong, trang điểm xinh đẹp đi ra khỏi phòng ngủ, vẫn không quên khoe với Vương Viễn: "Thế nào? Rất nhanh luôn!"

"Tạm được!" Vương Viễn nói: "Ta đã luyện đến ba bài quyền rồi!"

"Bà đây không phải là vì ngươi sao?" Tống Dương hung dữ véo Vương Viễn.

"Liên quan gì đến ta?" Vương Viễn khó hiểu hỏi.

"Ta đi ra ngoài với ngươi, ta lớn lên xinh đẹp thì ai nở mày nở mặt nhất? Ngươi tiêu tiền cho bản thân thì người khác chỉ cảm thấy ngươi có tiền thôi, nhưng ngươi tiêu tiền trên người ta, người khác chắc chắn sẽ nói ngươi vừa có tiền lại vừa có bạn gái xinh đẹp!" Cũng không biết Tống Dương nghe mấy lời ngụy biện xằng bậy này từ đâu.

"Này… ngươi nói cũng có lý!" Vương Viễn vuốt cằm cảm thán nói: "Phụ nữ cũng giống như trang bị và thú cưỡi vậy…"

"Ngươi đi chết đi!"



Thời tiết lúc bắt đầu vào mùa đông rất hanh khô, trên đường vẫn có không ít người đi tới đi lui như trước.

Sinh sống hơn hai mươi năm ở quê hương, đây là lần đầu tiên Vương Viễn mừng năm mới ở một nơi xa lạ, so sánh với nông thôn quê nhà thì nơi này quạnh quẽ hơn nhiều.

Nếu là ở quê nhà, lúc này Vương Viễn đã phải dẫn theo đám nhỏ trong thôn trong họ đi ra con sông ngoài thôn đập băng nướng cá, khắp thôn đều đốt pháo, nhưng trong thành phố này ngay cả tiếng pháo cũng không có. Trong phút chốc, Vương Viễn bỗng có chút nhớ nhà, nhớ mâm cơm mẹ mình nấu cho, nhớ cái tát của bố (hơi hèn).

Bạn cần đăng nhập để bình luận