Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 261: Rượu gặp tri kỉ ngàn chén ít

"Ha ha!"

Mặc dù trong lòng Vương Viễn buồn rầu, nhưng hắn vẫn giả bộ nói: "Rượu gặp tri kỷ ngàn ly vẫn ít, nội quy môn phái nhằm nhò gì, nếu đã đến nơi này thì ta phải uống hết mình với sư huynh!"

"Tốt! Tốt! Tốt!"

Kiều Phong nghe Vương Viễn nói như vậy, hào hứng vạn phần, nói: "Hay cho một câu rượu gặp tri kỷ ngàn ly cũng ít, chỉ bằng câu này, chúng ta chắc chắn phải uống một ngàn ly."

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được nhiệm vụ ẩn Rượu Gặp Tri Kỉ Ngàn Chén Ít, nhiệm vụ đẳng cấp "Đại Triển Quyền Cước", có nhận hay không?]

Vương Viễn: "..."

Vương Viễn đã nhìn ra, Kiều Phong rõ ràng là một con sâu rượu, vô luận là nguyên nhân gì cũng có thể trở thành lý do để y uống rượu, Vương Viễn chắc chắn nếu mình đánh rắm Kiều Phong cũng sẽ nói người cảm thấy thoải mái, sau đó uống cạn một chén lớn.

Vương Viễn vẫn khá yêu thích Kiều Phong, Kiều Phong mời uống rượu, theo lý không thể cự tuyệt, huống chi còn có nhiệm vụ hệ thống giao cho.

Vì vậy, Vương Viễn nhắm mắt, nói: "Nếu sư huynh muốn thì sư đệ sẽ liều mình bồi sư huynh!"

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được nhiệm vụ ẩn Rượu Gặp Tri Kỷ Ngàn Chén Ít.]

[Rượu Gặp Tri Kỷ Ngàn Chén Ít]

Cấp bậc nhiệm vụ: Đại Triển Quyền Cước

Nội dung nhiệm vụ: Uống năm mươi bát rượu với Kiều Phong 0/50.

Phần thưởng nhiệm vụ: Độ hảo cảm của Kiều Phong +50.

Bối cảnh nhiệm vụ: Bang chủ Cái Bang Kiều Phong thích uống rượu nhất, cũng thích người có thể uống rượu nhất, cùng uống ngàn chén rượu, y sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.

Tuy nhiệm vụ là [Rượu Gặp Tri Kỷ Ngàn Chén Ít], nhưng hệ thống lại thích hại người chơi đốt tiền, cũng sẽ không thật sự để Vương Viễn uống liên tiếp một nghìn chén điên cuồng như vậy, không phải là uống đến ngày mai sao.

Kiều Phong làm người hào phóng, uống rượu thích dùng bát, một bát tương đương với hai mươi ly, cho nên Vương Viễn chỉ cần uống năm mươi bát là được.

Nhưng đối với người chơi bình thường mà nói thì đây cũng là một thách thức cực lớn.

Cũng may đây là trong trò chơi, nên bụng của người chơi không có giới hạn, bằng không sẽ no đến chết luôn.

“Mang rượu tới!”

Kiều Phong hô lên một tiếng phóng khoáng, tên ăn mày ở bên cạnh đặt hai bình rượu lớn dưới chân hai người Vương Viễn.

“Khoan đã!”

Nhìn thấy trong vò đựng đầy một vại rượu cao lương, Vương Viễn vội vàng duỗi tay nói: “Phong ca, anh em ta uống rượu không bao giờ chỉ thích uống một loại, có rượu nào khác không, ta sẽ uống mỗi loại một bát, uống cùng ngươi năm mươi bát được không?”

“Uống mỗi loại một bát sao?”

Nghe được lời này của Vương Viễn, những NPC xung quanh đều thay đổi sắc mặt.

Ai cũng biết những thứ như rượu này kỵ nhất là uống lẫn lộn, uống nhiều rất dễ mất lý trí. Đại hòa thượng này tràn đầy sức sống như vậy, vậy mà lại uống lẫn lộn năm mươi loại, lẽ nào tửu lượng còn hơn cả Kiều bang chủ sao?

Đương nhiên, người chơi như Thương Khung Thần Cái thì lại sa sầm mặt mũi, phục Vương Viễn sát đất.

Vì bọn họ đều biết, khi người chơi lần đầu tiên uống một loại rượu và ăn một loại thức ăn nào đó đều sẽ thêm thuộc tính.

Mỗi lần uống một loại rượu cao lương, chắc chắn sẽ tăng lên một lần, mà Vương Viễn muốn uống năm mươi loại, vậy có thể tăng năm mươi lần.

Mẹ nó, dưới loại tình huống này còn không quên chiếm lợi ích của hệ thống, chẳng trách người ta lại là cao thủ.

Kiều Phong là NPC cao cấp, hiển nhiên biết chút suy nghĩ nhỏ này của Vương Viễn, vì thế mỉm cười bảo: “Cứ làm theo lời hắn đi!”

“Được!”

Bang chủ đã lên tiếng, dù có thế nào đi chăng nữa thì những người phía dưới hiển nhiên đều sẽ thỏa mãn Vương Viễn. Không lâu sau, trước mặt Vương Viễn bày đầy năm mươi loại rượu không cùng loại.

“Hê hê hê!” Nhìn thoáng qua đống rượu trước mặt, Vương Viễn cười hê hê, giơ một chén gần nhất lên nói: “Sư huynh, mời!”

Uống một bát rượu cũng chỉ mất một chút điểm cống hiến môn phái mà thôi.

Năm mươi bát vào bụng chẳng qua cũng chỉ mất năm mươi điểm.

Năm mươi điểm cống hiến môn phái đối với người chơi bình thường mà nói hiển nhiên không phải là một con số nhỏ, nhưng chút điểm cống hiến đó lại không đáng là gì đối với Vương Viễn.

Có thể dùng năm mươi điểm cống hiến để đổi lấy năm mươi bát rượu khác nhau, vụ mua bán này chắc chắn không thiệt.

Nói xong, Vương Viễn cầm bát uống cạn một hơi.

...

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã uống [Đỗ Khang], giới hạn nội lực +50.]

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã uống [Lê Hoa tửu], giới hạn nội lực +20]

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã uống...]

Trong trò chơi có cài đặt say rượu, nhưng nội công của người chơi càng thâm hậu, thì cài đặt giới hạn say rượu càng cao.

Nhưng dù Vương Viễn có thần công Dịch Cân Kinh trên người, nội công cực kỳ hùng hậu, thì sau khi uống liên tiếp hai mươi bát, hiển nhiên cũng có chút không chống đỡ nổi.

Nhưng Kiều Phong trước mặt đã uống mấy chục bát, lại uống thêm hai mươi bát mà sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi. Vương Viễn thấy thế, có chút muốn tát mình một cái. Con mẹ nó, rốt cuộc mình muốn chết đến đâu mới liều mạng uống rượu với loại người này.

“Đúng là hảo hán!”

Thấy Vương Viễn liều mạng uống hai mươi bát với mình mà vẫn chưa nằm xuống, Kiều Phong vô cùng hăng hái: “Đổ đầy, đồ đầy... tiếp tục tiếp tục...”

“Từ đã... từ đã.” Vương Viễn thực sự có chút không chống đỡ nổi nữa, rượu này thực con mẹ nó tăng giới hạn nội lực đấy, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi việc chè chén, Kiều Phong này không sợ trúng độc cồn sao?

Nói xong, Vương Viễn còn không quên chỉ vào phía sau Kiều Phong và nói: “Ngươi xem, bên kia có một người đẹp kìa!”

Vương Viễn vốn định dùng một câu nói để dời sự chú ý của Kiều Phong, nhưng những tên ăn xin khác lại nhìn theo hướng ngón tay của Vương Viễn, chỉ thấy thật sự có một người phụ nữ đứng phía sau Kiều Phong không xa.

Người phụ nữ đó hơn ba mươi tuổi, ăn mặc như một thiếu phụ, giơ tay nhấc chân đều rất lả lơi. Thời điểm đặc thù, ta cũng không dám miêu tả chi tiết.

Trong lúc nhất thời, ngay cả mấy người Thương Khung Thần Cái, cũng bị hấp dẫn ánh mắt.

Nhưng Kiều Phong lại không hiểu lãng mạn, nói: “Đàn bà có gì hay mà xem, nào có rượu ngon để uống! Tới đây huynh đệ, chúng ta lại uống thêm bát nữa.”

Nói xong, Kiều Phong dùng một tay nhấc vại rượu rồi đổ đầy bát của mình.

“Chuyện này...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận