Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 178: Sức mạnh của khoa học kỹ thuật

Nói xong, Vương Viễn dẫn đầu đi về phía trước, những người khác cũng vội vàng đi theo sau Vương Viễn.

...

Ngoài dự đoán của mọi người, con đường nhỏ này không có cơ quan gì hết, một hàng người đi khoảng chừng hai, ba phút, đều bình an vô sự.

"Hở?"

Thấy con đường bình yên như vậy, Vương Viễn không khỏi có chút kỳ quái nói: "Theo lý mà nói thì hệ thống chắc hẳn sẽ đào hố chứ, có phải con đường này có chút yên bình quá rồi không?"

"Ngươi đó, thật là đê tiện!" Bôi Mạc Đình nghe vậy thì khinh bỉ bảo: "Đừng vì bị NPC lừa đảo mấy lần thì nghĩ hệ thống cũng tồi tệ như vậy chứ."

Một người ngay cả cái chỗ đó cũng bị hệ thống hại cắt phéng mất nói lời này, Vương Viễn cứ cảm thấy có chút kì dị.

"Trước đừng lơ là thiếu cảnh giác!"

Đinh Lão Tiên là người thận trọng, nghe được lời nói của Bôi Mạc Đình, không nhịn được mà phản bác: "Trước khi đi tới cuối con đường, đừng ai dễ dàng đưa ra kết luận.”

"Đó không phải là cuối con đường sao?"

Đinh Lão Tiên vừa dứt lời, Nhất Mộng Như Thị cũng chỉ về phía trước và hô lên.

Mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy phía trước không xa chính là lối ra.

"Ha ha! Ta đã bảo mà." Vẻ mặt của Bôi Mạc Đình đắc ý.

Dưới sự dẫn dắt của Vương Viễn, mấy người nhanh chóng bước đến lối ra.

Thế nhưng sau bước ra khỏi lối ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ở lối ra cũng là bờ sông Hoàng Hà, chỗ giao lộ cũng dựng một tấm bia đá y chang, trên cũng viết "Cửu Khúc Hoàng Hà Đạo".

"?"

Mọi người ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy bãi cát và lối vào gần đó đều giống y như đúc.

Lúc này, rốt cuộc mọi người cũng nhận ra có chuyện gì đang xảy ra, mẹ nó, dạo một vòng lại vòng về đây!

Quả nhiên nhà thiết kế trò chơi sẽ không có lòng tốt như vậy, dễ dàng bỏ qua cho người chơi. Đám người này không thiết kế cơ quan, bọn họ trực tiếp làm một cái mê cung luôn rồi.

"Còn thế này nữa sao?"

Bôi Mạc Đình nói với vẻ mặt ngơ ngác: "Chúng ta vẫn luôn đi về phía trước, cũng không quay đầu lại mà, sao lại đi về đây được. Thế này không hợp với lẽ thường nha."

"Trong trò chơi ngươi cần lẽ thường làm gì!" Vương Viễn khinh bỉ đáp: "Nội công chính là thứ khác với lẽ thường rồi."

"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Đinh Lão Tiên hỏi: "Tiếp tục tìm đường khác sao?"

"Nơi này chắc hẳn chỉ có một con đường này thôi!" Vương Viễn sờ cằm đáp: "Chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ có một con đường như vậy, nhất định là cách đi của chúng ta không đúng."

"Lẽ nào phải đi ngược sao?" Bôi Mạc Đình thật sự có suy nghĩ khác người, Vương Viễn và Đinh Lão Tiên tối sầm mặt mũi.

Thực ra cách nghĩ của Bôi Mạc Đình cũng không sai, con đường này không phải là mê cung thông thường, nó chỉ cho người chơi đi thẳng tuốt về phía trước, con mẹ nó còn có thể đi kiểu nào nữa? Thay đổi cách đi chỉ có thể bắt đầu từ tư thế.

"Lần này, cứ để ta dẫn đường đi."

Ngay lúc mọi người đang không biết làm thế nào, thì Độc Cô Tiểu Linh vẫn luôn không nói lời nào đột nhiên móc một thứ tròn tròn từ trong túi ra.

[La bàn]: Đạo cụ đặc biệt.

Tác dụng: Có thể dùng để chỉ dẫn phương hướng.

"Ái chà! Sao ngươi còn có cả thứ này nữa vậy?"

Nhìn thấy la bàn trong tay Độc Cô Tiểu Linh, Vương Viễn có hơi tò mò hỏi.

"Ta tự làm đó!" Độc Cô Tiểu Linh cười và đáp: "Đây chỉ là nhập môn của thuật cơ quan thôi."

"Lợi hại, lợi hại!"

Mấy người Vương Viễn giơ ngón tay cái lên từ tận đáy lòng.

Người chơi thuật cơ quan ở Đường Môn, từ trước đến nay luôn là nghề nghiệp ít được quan tâm nhất, công kích không cao, phòng thủ thì thấp, mà nguyên liệu chế tạo cơ quan còn mẹ nó đắt muốn chết, cho nên trong mắt người bình thường, chơi thuật cơ quan trong thế giới võ hiệp vốn chính là chẳng ra làm sao.

Không ngờ cái đám nhà khoa học này, còn có thể có tác dụng lớn như vậy vào một thời điểm nào đó. Loại đồ vật như la bàn này chính là thứ mà không một công pháp và nghề nghiệp nào khác có thể làm ra được.

Đi trong mê cung, điều quan trọng nhất chính là xác định phương hướng, có la bàn trong tay, vậy có thể chỉ dẫn phương hướng được rồi.

Sau khi xác định một chút vị trí của bờ bên kia, dưới sự dẫn dắt của Độc Cô Tiểu Linh, đám người Vương Viễn lại đặt chân lên Cửu Khúc Hoàng Hà Đạo.

Con đường này đã từng đi qua một lần, hơn nữa không có cơ quan, lần thứ hai đi, tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều.

Không qua bao lâu, đoàn người Vương Viễn đã đi tới vị trí trung tâm của Cửu Khúc Hoàng Hà Đạo, nhưng khi mọi người định tiếp tục đi về phía trước, thì đột nhiên kim chỉ trên la bàn thay đổi phương hướng.

"?"

Nhìn thấy kim chỉ quay đầu, Độc Cô Tiểu Linh vội vàng dừng bước chân.

"Sao thế?"

Thấy Độc Cô Tiểu Linh không tiếp tục đi về phía trước nữa, mọi người đều buồn bực hỏi.

Lúc này, Độc Cô Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua nước sông trước mặt, lại cúi đầu nhìn vào la bàn rồi bảo: "Xem ra nơi này chính là vị trí qua sông của chúng ta."

"Đây á?"

Đoàn người nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người: "Không phải chứ, mới đi nửa đường thôi mà!"

"Ừa!" Độc Cô Tiểu Linh gật đầu: "Nửa con đường còn lại chính là đường cũ, nơi này cách bờ sông đối diện gần nhất rồi."

"Cho nên nói cách khác, nơi này mới là cuối đường? Quãng đường còn lại bắt buộc phải lội nước để qua?"

"Đúng vậy!" Độc Cô Tiểu Linh gật đầu.

"Đéo đỡ được!"

Nghe Độc Cô Tiểu Linh giải thích như vậy, tất cả mọi người đều há hốc miệng.

Người thiết kế trò chơi cũng con mẹ nó quá trêu ngươi nhau rồi, thiết kế một con đường trên mặt sông, nhưng con đường chân chính có thể đi tới bờ bên kia lại chìm trong nước. Đệt mợ... đám thiết kế thứ này đều là ma quỷ sao?

May mà trong tay Độc Cô Tiểu Linh có la bàn, nếu không mọi người phải lòng vòng ở chỗ này tới chết rồi.

Bảo sao lại có tin đồn rằng khi làm trò chơi này công ty Long Đằng đã mời tới một vị cao thủ võ thuật, xem ra bọn họ cũng sợ lúc tan tầm bị người khác chụp bao tải mà đánh hội đồng.

"Nhưng trong nước cũng không có đường, chẳng lẽ phải bơi qua?" Đinh Lão Tiên nhìn thoáng qua nước sông dưới chân, khó hiểu hỏi.

Bờ bên kia của sông cách chỗ bọn họ đứng cực kỳ xa, từ chỗ này nhìn qua đó chỉ thấy mơ hồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận