Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 147: Không rèn không luyện

Sau khi rời khỏi cửa hàng thợ may, Vương Viễn chạy thẳng ra khu luyện cấp ở bên ngoài thành.

Nhận được tin nhắn của Vương Viễn, Vương Đại Lạt Ma vội vàng mở danh sách bạn bè ra, tìm biểu tượng hình cái đầu tượng trưng cho người chơi có ghi Lưu Thần Phụ, sau đó kích động gửi tin nhắn cho gã: "Ông chủ! Lần này chúng ta kiếm được một khoản lớn."

"?"

Qua một lúc lâu, Lưu Thần Phụ gửi lại một dấu hỏi.

"Khặc khặc!"

Vương Đại Lạt Ma cười khặc khặc, gửi thuộc tính của Ban Lan Hổ Y cho Lưu Thần Phụ.

"!!!"

Rất nhanh, Lưu Thần Phụ gửi lại ba dấu chấm than.

Rất hiển nhiên, Lưu Thần Phụ cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy thuộc tính của trang bị.

"Vừa nãy ta gặp được một tên hoà thượng ở cửa hàng thợ may..." Vương Đại Lạt Ma kể cho Lưu Thần Phụ tất cả những chuyện vừa xảy ra ở trong cửa hàng thợ may.

Sau một lúc lâu, Lưu Thần Phụ trả lời: "Có hỏi được tư liệu về nơi xuất hiện không?"

"Hòa thượng kia rất giảo hoạt." Vương Đại Lạt Ma cảm khái nói: "Ta hỏi hắn không trả lời, cuối cùng phải dùng năm trăm lượng vàng mới mua được tin này."

Con mẹ nó, Vương Đại Lạt Ma còn gian trá hơn Vương Viễn nhiều, Vương Viễn chỉ lấy của hắn hai trăm lượng vàng, tên này lại lừa ông chủ của hắn thêm ba trăm lượng nữa.

"Năm trăm lượng vàng?"

Lưu Thần Phụ thấy tin nhắn, nhíu mày nói: "Có chút đắt."

“Đúng là đắt thật, nhưng lợi nhuận cao!" Vương Đại Lạt Ma vội vàng nói: "Ta tính qua, tài liệu kia có thuộc tính tăng tốc độ tu luyện, nếu dùng để chế đồ ít nhất cũng ra được trang bị cấp Lợi Khí, bét nhất một món cũng bán được mười lượng vàng, chúng ta chỉ cần tạo năm mươi món là có thể hồi vốn, với lượng người chúng ta có thì chỉ cần một đêm là có thể kiếm được gấp đôi số tiền đã bỏ ra."

"Có đạo lý!" Lưu Thần Phụ gật đầu, nói: "Chuyện này liền giao cho Linh Phong Đường các ngươi!"

"Vậy còn tiền của chúng ta?" Vương Đại Lạt Ma thận trọng hỏi.

"Đi gặp kế toán lấy năm trăm lượng vàng! Thế nhưng sáng sớm ngày mai phải có lợi nhuận!" Lưu Thần Phụ ra lệnh.

"Đã rõ!"

...

Ven núi Lạc Dương, khu luyện cấp dành cho người chơi cấp ba mươi.

Vương Viễn đang dành hết sự tập trung vào việc tăng độ thông thạo của công pháp.

Ngày thường, ngoại trừ không học được công pháp thì Vương Viễn cũng không cảm thấy tầm quan trọng của ngộ tính. Mãi tới bây giờ hắn mới ý thức được ngộ tính thấp là một chuyện khổ sở như thế nào.

Ví dụ như chiêu Lễ Kính Như Lai, nếu người thi triển có ngộ tính cao bẩm sinh thì chỉ cần thi triển mười lần là độ thông thạo có thể tăng lên một chút. Còn đối với người chỉ có mười điểm ngộ tính như Vương Viễn thì hắn phải thi triển khoảng năm mươi chưởng độ thông thạo mới chịu nhích lên, hơn nữa đây còn là khu luyện cấp bậc cao, được thêm điểm thông thạo mỗi khi luyện.

Đại Kim Cương Chưởng là võ học cao cấp, mỗi tầng đều cần hơn năm trăm điểm thông thạo, muốn tăng từ Sơ Khuy Môn Kính lên tới Lược Hữu Tiểu Thành, Vương Viễn cần thi triển ít nhất hai mươi lăm ngàn chưởng...

Hai mươi lăm ngàn chưởng nhiều tới mức nào?

Chiêu thức không thể treo tự động, toàn bộ dữ liệu bắt trước đời thật, không có dụng cụ phụ trợ, chỉ có thể dựa vào bản thân người chơi thi triển từng chưởng.

Từ lúc Vương Viễn rời khỏi cửa hàng thợ may tới tối, hắn thăng lên tới cấp hai mươi ba, thế nhưng độ thông thạo của Đại Kim Cương Chưởng chỉ tang vỏn vẹn hơn ba trăm điểm.

Cũng may là Vương Viễn tập võ từ nhỏ, căn cơ vững chắc, nếu đổi thành người bình thường thi triển đi thi triển lại một chiêu khô khan thì chỉ sợ đã chết lâu rồi.

Vương Viễn nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn các động tác của Đại Kim Cương Chưởng. Đại Kim Cương Chưởng là một môn võ học không cần ngộ tính, có trời mới biết võ học cần ngộ tính luyện khó tới mức nào.

Hiện tại Vương Viễn cảm thấy rất vui mừng vì mình ngộ tính thấp, không thể học các môn võ học khác, nếu không, học được cũng là rước thêm phiền toái cho bản thân.

Dĩ nhiên, ngộ tính thấp không phải là không có chỗ tốt.

Ngộ tính của Vương Viễn thấp chẳng qua là thiết lập của trò chơi, trên thực tế hắn là một vị võ sư quyền pháp.

Lặp đi lặp lại hơn mười ngàn lần, Vương Viễn đã nắm bắt hết được tinh tuý của Đại Kim Cương Chưởng, như chiêu Lễ Kính Như Lai, hiện tại Vương Viễn có thể thi triển bốn mươi hai cách biến chiêu, luyện tới mức có thể lợi dụng mọi hoàn cảnh để thi triển.

Muốn hiểu được tinh tuý của một môn công pháp phải thi triển môn công pháp đó không ngừng. Vương Viễn đã hạ quyết tâm phải luyện tất cả những môn võ học mình có tới cảnh giới Hạc Lập Kê Quần, vì vậy khi offline hắn không về thành mà tìm một địa điểm an toàn ở khu luyện cấp rồi offline.

Mặc dù là một trò chơi trạch, nhưng thói quen cuộc sống của Vương Viễn vẫn tương đối có quy luật.

Sau khi offline, Vương Viễn ăn cơm rồi lên sân thượng.

Trên sân thượng có một cái cọc gỗ cũ nát, trên cọc gỗ đầy những vết tích. Hiển nhiên chiếc cọc gỗ này quanh năm suốt tháng bị một cao thủ tu vi cực cao dùng để luyện tập.

Có một chữ "Vũ" được khắc trên cọc gỗ, nét bút già dặn, cực kì mạnh mẽ.

Nhớ lại các động tác trong trò chơi, Vương Viễn thi triển từng chưởng một đối với cọc gỗ, đánh hết tất cả những biến chiêu mà mình vừa lĩnh ngộ từ trong trò chơi, động tác như nước chảy mây trôi, chiêu nào cũng dùng mười phần kình lực, nhìn rất khí thế.

"Haizz..."

Đánh xong một bộ quyền, Vương Viễn không nhịn được thở dài: "Trò chơi này quả thức rất trâu bò, chiêu thức tuyệt diệu như vậy, hơn nữa còn có thể dùng ở ngoài thực tế..."

Điểm khác nhau duy nhất giữa võ học thực tế và võ học trong trò chơi là ngoài thực tế không có nội lực, thế nhưng đối với những người tập võ tỉ mỉ như Vương Viễn, tu luyện cả trong và ngoài thì vận kình phát lực là chuyện rất đơn giản.

Không ngờ dùng kỹ thuật vận kình ngoài thực tế để thi triển chiêu thức trong trò chơi lại có uy lực lớn tới vậy. Công ty Long Đằng có thể làm ra loại trò chơi này xem ra đã dùng một lượng lớn tiền để mời cao thủ giúp đỡ.

Đánh xong một bộ chưởng pháp, Vương Viễn giãn nhẹ gân cốt, lập tức đi rửa mặt với tâm trạng khoan khoái rồi chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó trong trò chơi Vương Đại Lạt Ma cũng dẫn theo một đám người chơi dựa theo lời gợi ý của Vương Viễn đến rừng Hổ Gầm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận