Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1109: Sở Vương chiêu hiền nạp sĩ

Lúc hai người Vương Viễn đến gần, một đệ tử Hoa Sơn dẫn đầu đột nhiên nâng trường kiếm lên ngăn trước mặt cả hai: “Đây là Nam Viện Đại Vương Phủ, những người không phận sự miễn vào!”

“???”

Hai người sửng sốt.

Nếu đám người này là NPC thủ vệ, Vương Viễn và Cung Hỉ Phát Tài chắc chắn sẽ thành thật kiếm cửa khác đi vào, nhưng bọn họ rõ ràng là người chơi lại đứng đây chặn đường, hiển nhiên là cố ý.

Cung Hỉ Phát Tài lớn tiếng nói: “Ngươi làm cái gì đấy? Nam Viện Đại Vương Phủ đang chiêu hiền nạp sĩ, tại sao không cho chúng ta vào?”

“Khà khà!”

Đệ tử Hoa Sơn kia cười bảo: “Vì thế nên mới không cho các ngươi vào đó, Nam Viện Đại Vương Phủ có chiêu hiền nạp sĩ cũng phải là anh em Bạo Đồ Quốc Tế bọn ta!”

Vương Viễn: “…”

Nghe đệ tử Hoa Sơn kia lớn tiếng nói như vậy, Vương Viễn xem như đã hiểu, hóa ra đám người này đang giữ nhiệm vụ.

Giữ nhiệm vụ giống như giữ địa bàn vậy, đều là hành vi đặc trưng của các môn phái lớn.

Giữ địa bàn là cướp khu luyện cấp, giữ nhiệm vụ là cướp quyền sở hữu nhiệm vụ.

Ví dụ như nhiệm vụ Sở Vương Chiêu Hiền Nạp Sĩ, rõ ràng là nhiệm vụ mở ra cho tất cả mọi người, thời điểm nhận nhất định có cạnh tranh, thế là bang phái lớn chỉ cần bao vây NPC phát nhiệm vụ, khiến những người chơi khác không vào được, từ đó nhiệm vụ này chỉ có thể phát cho vài người xác định.

Vốn tưởng rằng một thành thị mua bán trao đổi như Hoàng Long Phủ sẽ ít đi mấy hành động thiểu năng kiểu này, nhưng ai ngờ nơi đâu có người ắt có giang hồ.

“Ha ha!”

Vương Viễn khẽ mỉm cười, không nhiều lời mà chỉ tiến về phía trước.

Đối phó với loại người này căn bản không cần nói nhảm, phàm là kẻ dám cản đường, cứ thẳng tay giết chết là được.

“Ngươi bỏ ngoài tai lời ta nói đúng không?”

Đệ tử Hoa Sơn kia thấy Vương Viễn coi thường mình thì nhất thời tức giận, quát lớn một tiếng, cầm kiếm lên dùng một chiêu [Thương Tùng Nghênh Khách] đâm thẳng vào mặt Vương Viễn.

Đối mặt với trường kiếm đang đâm tới, Vương Viễn không tránh không né, mặc kệ nó đâm vào mặt mình.

“Keng!”

Một âm thanh vang rền vang lên, đệ tử Hoa Sơn chợt cảm thấy gan bàn tay tê rần, một kiếm mới rồi cứ như đâm trúng tường đồng vách sắt, không những không tiến thêm được mà còn bị chấn động đến rớt cả kiếm.

“A di đà phật!”

Không đợi đệ tử Hoa Sơn kia kịp phản ứng xem rốt cuộc chuyện là thế nào, trước mắt gã đã tối sầm lại, bên tai vang lên tiếng phật hiệu, đợi đến khi mở mắt bản thân đã xuất hiện trong điểm sống lại rồi.

“???!!!”

Đệ tử Hoa Sơn kia nghệt mặt đứng giữa điểm sống lại, gã vạn lần không ngờ đến, phe mình nhiều người như vậy mà hòa thượng kia vẫn dám đánh trả.

Lúc này, những người chơi khác trong Nam Viện Đại Vương Phủ cũng chẳng khá khẩm hơn tay đệ tử Hoa Sơn đứng đực ở điểm sống lại bao nhiêu. Bọn họ liếc mắt nhìn thi thể thê thảm bị Vương Viễn đập chết dưới đất, lại nhìn hòa thượng trông cực kì đứng đắn và uy nghiêm kia, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.

Đệ tử Hoa Sơn nọ có thể dẫn đầu nhóm đứng thủ ngoài cửa giữ nhiệm vụ chứng tỏ thực lực của gã không yếu, ít nhất cũng mạnh hơn đám đàn em của gã.

Nhưng Vương Viễn mới đập một chưởng đã tiễn gã về Tây Thiên trong nháy mắt, thực lực của hòa thượng này rốt cuộc kinh khủng đến nhường nào?

Mở miệng niệm một tiếng A di đà phật, quay đầu đã đập một chưởng biến người ta thành đống gạch men, người này đúng là tà ác!

Phóng tầm mắt nhìn khắp giang hồ, người chơi Thiếu Lâm tự mặc dù không yếu, nhưng phần lớn đều theo đường phòng ngự, chịu đánh giỏi chứ đánh đấm hoàn toàn thua xa mấy môn phái chuyên gây sát thương như Hoa Sơn và Thiên Sơn. Mà trong ấn tượng của người chơi, cao thủ Thiếu Lâm tự có thể giết chết một người chơi hơn cấp bảy mươi chỉ bằng một chưởng trong chớp nhoáng chỉ có một…

“Ngươi… Ngươi là ai? Chúng ta là người Bạo Đồ Quốc Tế đó! Ngươi chớ có làm bậy…” Người chơi cách Vương Viễn gần nhất hoảng sợ lùi về sau mấy bước, run giọng nói.

Vương Viễn thành thật đáp: “Thiếu Lâm tự, Ngưu Đại Xuân!”

“Yêu… Thần tăng Ngưu Đại Xuân!!!”

Đám Bạo Đồ Quốc Tế nghe thấy danh hiệu của Vương Viễn thì run rẩy cả người, theo bản năng đứng tách ra hai bên, nhường đường cho hắn.

“Ầy, oai phong đến vậy hả?” Cung Hỉ Phát Tài bất ngờ nhìn Vương Viễn.

Bất kể danh hiệu của Vương Viễn trong giang hồ có lớn đến mức nào thì trong mắt Cung Hỉ Phát Tài hắn vẫn chỉ là một ông anh họ làm việc chả đàng hoàng tí nào… Lúc này thấy Vương Viễn mới báo tên thôi mà đã dọa sợ đám người ngăn trước cổng, Cung Hỉ Phát Tài khá sửng sốt.

Vương Viễn lạnh lùng bảo: “Đây gọi là thương hiệu!” Hắn nói cứ như thể đây là một chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, đúng là giỏi làm màu!

“Ngừng ngừng!” Cung Hỉ Phát Tài không phục.

Hai người Vương Viễn ngông nghênh bước vào Nam Viện Đại Vương Phủ, dưới sự dẫn đường của Cung Hỉ Phát Tài, cả hai vòng qua hành lang dài tiến vào đại sảnh phủ đệ.

Lúc này Sở Vương đang ngồi ngay ngắn trên đại sảnh, mặt rất uy nghiêm, hai bên trái phải ngồi bốn người chơi.

Bên trái là một nam một nữ, xem lối ăn mặc thì theo thứ tự là người chơi Hoa Sơn và Nga Mi.

Bên phải là một già một trẻ.

Thiếu niên mặc đạo bào màu trắng, trông rất khôi ngô, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, tiêu sái phiêu dật, hiển nhiên là cao thủ phái Thiên Sơn.

Trên người ba kiếm khách đều có ánh sáng vờn quanh, chứng tỏ trang bị khá ngon.

Mà người cuối cùng nhác trông hơn năm mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn mà cứ thích cười híp mắt, khiến người ta cảm thấy lão thật thô bỉ.

Điều khiến Vương Viễn cảm thấy buồn bực là, hắn không nhìn ra được môn phái của lão thô bỉ kia.

Mà hình như ba kiếm khách và lão thô bỉ kia không cùng một phe.

Huy hiệu đeo trên ngực ba kiếm khách giống nhau như đúc, bên trên viết một chữ “Thủy”, còn ngực lão thô bỉ lại không có gì.

Hai người Vương Viễn vừa bước vào đại sảnh, ba kiếm khách kia liếc mắt nhìn bọn họ đầu tiên, sau đó lại nhìn lão thô bỉ với vẻ đầy tức giận. Bầu không khí trong đại sảnh tràn ngập mùi thuốc súng.

Vương Viễn hứng thú nhìn bốn người kia giương cung bạt kiếm, trong lòng hò hét sung sướng: “Đánh đi, mau đánh đi!”

“Xuân Chó, sao ngươi lại giết huynh đệ bang ta?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận