Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 306: Chuồn mất

Ai ngờ Thiên Sơn Đồng Lão lại nghiêng tay, chưởng lực lập tức đổi hướng, đánh về phía Vương Viễn.

“Định mệnh! Không biết xấu hổ hả!!”

Vương Viễn thấy thế, trong lúc nhất thời hắn không biết phải nói gì, đánh người cách mấy trượng thì thôi đi, còn tu luyện chưởng lực đến mức biết đổi hướng, như vậy có khác gì là chơi xấu đâu chứ!

“Kim Cương Bái Tháp”!

Trông thấy chưởng lực sắp đánh lên người mình, Vương Viễn đan tay tạo thành hình chữ thập, dùng một chiêu “Kim Cương Bái Tháp” có thể vào trạng thái vô địch tạm thời.

“Ầm!”

Cùng với một luồng ánh sáng vàng bắn ra, chưởng lực của Thiên Sơn Đồng Lão đánh lên người Vương Viễn.

Tuy rằng Vương Viễn đang ở trong trạng thái vô địch nên không bị mất máu, nhưng một chưởng này đã khiến nội tức của Vương Viễn cuộn trào, khí huyết xông thẳng lên não, suýt chút nữa đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đáng lẽ có ba giây ở trong trạng thái vô địch, nhưng một chưởng này đã đánh tan trạng thái ngay lập tức.

NPC có thể đánh tan được trạng thái vô địch chỉ đếm trên đầu ngón tay. Quả nhiên Thiên Sơn Đồng Lão này và Kiều Phong đều là những kẻ khó nhằn như nhau, cả hai đều là nhân vật chỉ một kém một bước nữa thôi là trở thành thần rồi.

Thời gian hồi chiêu của “Kim Cương Bái Tháp” khá dài, sau khi dùng thì phải chờ ít nhất ba mươi giây.

Đối mặt với một con BOSS mạnh mẽ như thế, Vương Viễn không còn trạng thái vô địch, muốn đỡ thêm một chưởng chắc chắn là điều không thể.

May sao đúng lúc đó Đinh Lão Tiễn dưới sự chỉ thị của Vương Viễn đã đọc xong phù Đại Na Di.

“Soạt!”

Chỉ thấy một tia sáng trắng lóe qua, hai người đã biến mất ngay trước mặt mọi người ở Linh Thứu cung.

“Lão Lão! Có cần truy sát hay không?”

Thấy hai người truyền tống chạy mất, trưởng lão các bộ đồng loạt quỳ xuống trước mặt Thiên Sơn Đồng Lão, lên tiếng hỏi.

“Hừ!”

Nhìn theo phương hướng hai người biến mất, Thiên Sơn Đồng Lão hừ một tiếng, nói: “Ta và Linh Môn đại sư ở Thiếu Lâm tự của hắn là người cùng thế hệ. Theo lí mà nói, chuyện giữa tiểu bối với nhau đáng lẽ Lão Lão ta không nên can thiệp, nhưng tên nhãi này giết người của chúng ta ngay trước mặt ta, quả thật là khinh người quá đáng, Lão Lão buộc phải ra tay.”

Nói đến đây, Thiên Sơn Đồng Lão bỗng dừng một lúc, sau đó mới nói tiếp: “Không ngờ Lão Lão ta mấy chục năm không xuống núi, võ học Trung Nguyên đã phát triển đến mức này. Tuy rằng “Bạch Hồng Chưởng Lực” là tuyệt học của sư muội ta, Lão Lão ta vẫn chưa tinh thông, nhưng tên hòa thượng này lại có thể đỡ được một chưởng mà không hề hấn gì, quả thật là hiếm thấy, lần này là phái Thiên Sơn ta tài nghệ không bằng người, thôi thì cứ để hắn đi đi!”

“Chuyện này…”

Nghe Thiên Sơn Đồng Lão nói thế, đệ tử của phái Thiên Sơn không khỏi có chút thất vọng.

Thậm chí có người còn nhỏ giọng nói: “Mẹ nó chứ, hòa thượng Thiếu Lâm đến phái Thiên Sơn chúng ta giết người, vậy mà lại bỏ qua như vậy sao? Thật sự không cam lòng một chút nào…”

“?”

Tai của Thiên Sơn Đồng Lão rất thính, lời nói của người chơi phía dưới điện đều lọt vào tai bà ta không sót một chữ nào.

“Hừ!”

Thiên Sơn Đồng Lão hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Phái Thiên Sơn ta chịu nỗi nhục này không phải là do các ngươi học nghệ không tinh sao? Nếu như các ngươi có bản lĩnh, bây giờ có thể ngay lập tức đến Thiếu Lâm tự để trả thù .”

“Ách…”

Thiên Sơn Đồng Lão vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.

Tới Thiếu Lâm tự trả thù? Đùa à? Người chơi của Thiếu Lâm tự có thể chẳng ra làm sao, nhưng NPC thì tên nào tên nấy cũng biến thái như nhau, tới đó gây chuyện có khác nào là đi tìm chết đâu chứ?

“Không còn gì để nói? Đúng là không có tiền đồ!”

Thiên Sơn Đồng Lão liếc mọi người một cái, sau đó nói với vẻ ngang ngược: “Hộ điện bất lợi, tất cả đệ tử bên trong Linh Thứu cung trừ năm mươi điểm cống hiến sư môn!”

Lời nói của Thiên Sơn Đồng Lão đều mang khí phách duy ngã độc tôn không thể nghi ngờ.

Nói giảm cống hiến, quả nhiên tất cả người chơi trong điện đều bị giảm năm mươi điểm cống hiến sư môn, Phi Vân Đạp Tuyết trong điểm hồi sinh càng thảm hơn, giảm tận một trăm điểm, lí do rất đơn giản – làm mất thể diện sư môn.

Thiên Sơn Đồng Lão làm việc tùy hứng như vậy đấy, đệ tử Thiên Sơn hoàn toàn không dám phản bác một câu nào.

Trừng phạt đệ tử xong, Thiên Sơn Đồng Lão loáng một cái đã biến mất.

Bên trong quán rượu ở thành Lạc Dương, bảy người của đội Một Đám Ô Hợp ngồi quanh một cái bàn, nhìn đống Hồn Châu chất thành núi ở trước mặt mình, chảy nước miếng ròng ròng.

Ngân lượng khi bỏ vào túi sẽ tự động biến thành ngân phiếu, Hồn Châu cũng tương tự, khi số lượng Hồn Châu trong túi đạt tới một con số nhất định, chúng sẽ biến thành một hộp Hồn Châu.

Khi cầm hộp Hồn Châu trong tay thì dù có bao nhiêu Hồn Châu cũng sẽ được hiển thị dưới dạng một con số tượng trưng, thế nhưng nếu lấy tất cả Hồn Châu để trên mặt bàn thì đó sẽ là cảnh tượng ảnh hưởng cực mạnh tới thị giác, không khác gì bày hơn một triệu tiền mặt ở trên bàn.

Ngay cả Vương Viễn cũng phải tặc lưỡi hít hà không ngừng. Lúc đầu, Vương Viễn đoán số lượng Hồn Châu trong tay Phi Vân Đạp Tuyết nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba bốn trăm viên, ai ngờ đám người Phi Vân Minh khốn kiếp này lại có nhiều như vậy, số lượng Hồn Châu trong hộp này phải xấp xỉ sáu trăm viên.

Đám người của Phi Vân Minh quả thực rất đáng thương, vất vả làm việc nhiều ngày để rồi cuối cùng lại bị Vương Viễn cướp hết sạch thành quả, không còn lại gì.

"Mau chia đồ, mau chia đồ!"

Mario nôn nóng thúc giục Vương Viễn.

"Ha ha!" Vương Viễn cười cười, quay đầu lại nhìn Độc Cô Tiểu Linh.

Vương Viễn chỉ không thích dính dáng đến các vấn đề liên quan tới người chứ thật sự hắn rất giỏi trong việc đọc tâm lý của người khác. Ở trước mặt bằng hữu Vương Viễn vẫn rất biết điều.

Mặc dù Vương Viễn là người nghĩ ra kế hoạch cướp Hồn Châu, một bàn Hồn Châu này cũng do một mình Vương Viễn kiếm được. Nhưng dù sao đội trưởng của đội Một Đám Ô Hợp vẫn là Độc Cô Tiểu Linh, loại chuyện như phân chia chiến lợi phẩm đương nhiên phải để đội trưởng làm.

Độc Cô Tiểu Linh đối xử với Vương Viễn nghĩa khí như vậy, đương nhiên Vương Viễn sẽ không đặt cô nàng vào tình cảnh khó xử.

"Ta chia?" Độc Cô Tiểu Linh thấy Vương Viễn nhìn mình thì rất bất ngờ.

"Nói nhảm! Ngươi là đội trưởng mà! Chẳng lẽ ngươi muốn ta chia?" Vương Viễn bĩu môi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận