Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1130: Khoác hoàng bào (2)

“Cái tên này!” Nghe xong mấy lời Vương Viễn nói, Tiêu Phong vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Những lời này của Vương Viễn rõ ràng là đang uy hiếp Tiêu Phong.

Tiêu Phong quen biết Vương Viễn lâu như vậy, y biết cách làm người của Vương Viễn. Tuy rằng tên hòa thượng này không làm mấy điều quá ác độc, nhưng hắn lại là một kẻ nói được thì làm được, chỉ cần bản thân dám nói nhường ngôi vị hoàng đế cho người khác, tên hòa thượng này chắc chắn sẽ tàn sát gần hết hoàng tộc Liêu Quốc, cho dù là y cũng khó có thể ngăn cản được.

Dù sao người chơi có thể sống lại vô số lần, giết Vương Viễn một lần hai lần hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Tiêu Phong từ trước đến nay là người nhân nghĩa, Gia Luật Hoằng Cơ lại là huynh đệ kết nghĩa của y, tất nhiên y sẽ không để hoàng tộc bị giết sạch vì mình.

“Được rồi!”

Nghe những lời nói “động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý” (dùng tình cảm để cảm hóa trái tim, dùng lý trí để người khác hiểu) của Vương Viễn, cuối cùng Tiêu Phong cũng nhượng bộ. Y thở dài một hơi, nói: “Ta sẽ nghe theo lời ngươi, trở thành hoàng đế của Đại Liêu!”

Sau khi Tiêu Phong đồng ý làm hoàng đế Đại Liêu, Cảnh Xuân Rực Rỡ và Vương Viễn đồng thời nhận được nhắc nhở của hệ thống.

Hệ thống nhắc nhở: [Bạn hoàn thành nhiệm vụ [Chân Long Thiên Tử], không rõ cấp bậc nhiệm vụ, giang hồ lịch duyệt tăng… Danh vọng tăng…]

Chả trách Vương Viễn lại lừa gạt Tiêu Phong lên làm hoàng đế, hóa ra sau khi Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ giết chết Gia Luật Trọng Nguyên, hai người trở thành người tiêu diệt vị hoàng đế cuối cùng của Liêu Quốc, thế nên bọn họ bắt buộc phải tìm ra người thừa kế ngôi vị hoàng đế trong một khoảng thời gian nhất định.

Mục tiêu của Cảnh Xuân Rực Rỡ là thi thể của hoàng đế, bây giờ đã hoàn thành mục tiêu một cách vượt mức, lão còn đang vô cùng kích động, làm gì có thời gian lo nghĩ xem ai làm hoàng đế, tất nhiên là hoàn toàn để mặc Vương Viễn lừa gạt Tiêu Phong.

Chẳng qua Cảnh Xuân Rực Rỡ cũng không nghĩ tới, Vương Viễn lại lừa gạt giỏi như vậy, thế nhưng thật sự lừa được Tiêu Phong, làm cho y chịu lên làm hoàng đế.

“Xoát!!”

Một luồng ánh sáng vàng chiếu xuống hóa thành một con rồng vàng bao phủ Tiêu Phong. Áo vải thô trên người y đã biến thành long bào màu vàng.

Cấp bậc cũng từ cấp 195 tăng lên cấp 200, thực lực có tăng lên hay không thì không biết, dù sao y đã đạt tới cấp bậc cao nhất trong trò chơi.

Hệ thống chứng thực, thiên phú hoàng quyền.

Tiêu Phong khoác hoàng bào, tướng sĩ Liêu Quốc lại một lần nữa có thủ lĩnh. Ngự doanh quân và phản quân vốn đang vô cùng hỗn loạn ở bên ngoài lều lớn cũng lập tức trở nên yên tĩnh, khôi phục dáng vẻ kỷ luật nghiêm minh.

Văn võ bá quan đồng loạt bước vào bên trong lều lớn triều bái, bọn họ quỳ lạy ở trên mặt đất, cùng hô “Vạn tuế”.

Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ đứng ở bên cạnh Tiêu Phong cũng cảm nhận được hơi thở của quyền lực.

Xem ra trong trò chơi đơn giản hơn ngoài hiện thực một chút, Vương Viễn còn tưởng rằng mấy tên đại thần này sẽ đứng ra yêu cầu Tiêu Phong thoái vị nhường ngôi cho con nối dõi của Gia Luật Hoằng Cơ gì đó, hắn còn chuẩn bị ra tay để kinh sợ bọn họ rồi ấy chứ!

Ai ngờ mấy NPC này đều nghe theo lệnh của hệ thống, hệ thống nói ai là hoàng đế bọn họ liền bái người đó…

Tiêu Phong không hổ là đại nhân vật lãnh đạo hơn trăm vạn đệ tử Cái Bang, trong trường hợp này y cũng ứng đối tương đối thành thạo.

Đầu tiên là nói vài lời bình ổn văn võ bá quan đang chấn kinh, cuối cùng y chỉ vào Vương Viễn nói: “Lúc còn sống nghĩa huynh đã từng nói, người nào có thể tiêu diệt phản quân Sở Vương và Hoàng thái thúc thì sẽ phong làm Nam Viện Đại Vương. Lúc này trẫm sẽ làm theo di nguyện của tiên đế, phong Ngộ Si đại sư thành Nam Viện Đại Vương của Liêu Quốc, không biết các vị có ý kiến gì không?”

“Bệ hạ trọng nghĩa thủ tín, có thể nói là một hình mẫu, tấm gương đạo đức trong thiên hạ! Thần không có ý kiến gì cả!”

“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”

Tiếng nịnh bợ vang lên liên tục ở phía bên dưới … Vương Viễn đau răng… Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Tiêu Phong lại không muốn làm hoàng đế, má nó, thật sự quá mức ghê tởm.

“Một khi đã như vậy! Tiêu mỗ sẽ phong Ngộ Si đại sư thành Nam Viện Đại Vương của Liêu Quốc!” Tiêu Phong vừa lòng gật đầu.

Vương Viễn cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống: [Bạn nhận được danh hiệu [Nam Viện Đại Vương], bạn nhận được một phủ đệ của Nam Viện Đại Vương]

[Nam Viện Đại Vương]

Phân loại: Danh hiệu

Phẩm chất: Trân quý

Đặc hiệu: Danh vọng Liêu Quốc +50.000, được miễn thuế cho các giao dịch ở Liêu Quốc.

Bối cảnh danh hiệu: Danh hiệu phong vương tối cao của Liêu Quốc, cấp quan cao nhất.

Quả nhiên giống với suy nghĩ của Vương Viễn, [Nam Viện Đại Vương] thật ra chỉ là một danh hiệu, không hề có quyền lực gì cả.

Thứ có ích duy nhất chính là miễn trừ toàn bộ thuế má và thuế quan.

Vương Viễn lại không làm ăn buôn bán, tính hữu dụng cũng không lớn... Nếu nói về phần thưởng có giá trị nhất thì chắc chính là Nam Viện Đại Vương phủ.

Nam Viện Đại Vương phủ nằm trong Hoàng Long Phủ ở Thượng Kinh, về cơ bản thì nó tương đương với khu vực thứ hai ở kinh thành. Tuy rằng ít linh khí hơn Tuyệt Tình Cốc nhưng trong trò chơi cũng chỉ có một vài khu vực như vậy, diện tích cũng lớn hơn Thủy Tiên sơn trang rất nhiều.

Khuyết điểm chính là phạm vi hoạt động của Vương Viễn chủ yếu là ở Trung Nguyên, hắn rất ít khi tới Bắc Man, thế nên Nam Viện Đại Vương phủ đối với Vương Viễn mà nói cũng chỉ là một chiếc xe ngựa tốc hành có thể di chuyển qua khu vực khác mà thôi.

Đương nhiên, mục đích của Vương Viễn cũng không phải là làm Nam Viện Đại Vương, càng không phải là vì Nam Viện Đại Vương phủ, mà là vì hắn muốn tìm kiếm viên thần châu kia.

“Sư huynh, thật ra ta tới Liêu Quốc là để tìm một người!” Vương Viễn nói sự thật với Tiêu Phong.

“Tìm ai?” Tiêu Phong hỏi.

“Giáo đầu Chúc San quân, họ Tiêu.” Vương Viễn nói cho Tiêu Phong những tin tức mà mình biết được.

“Họ Tiêu?” Vẻ mặt của Tiêu Phong có chút khó xử.

Vương Viễn nói với vẻ buồn bực: “Sao vậy? Không có người đó hả?”

“Không...” Tiêu Phong nói: “Huynh đệ ngươi không biết rồi, họ Tiêu giống với họ Gia Luật - đều là quốc họ của Liêu Quốc ta, Chúc San quân lại là đội quân thân tín của Tiêu Thái Hậu, thống lĩnh nào cũng mang họ Tiêu...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận