Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1450: Chỉ sợ ngươi không dám

"Này... này..."

Nhìn thấy chiêu thức ấy của Cưu ma Trí, tất cả mọi người trong đại điện đều mở to hai mắt nhìn, chỉ một thoáng trong đại điện lặng ngắt như tờ. Không chỉ có người đi cùng là Thần Sơn thượng nhân kinh hãi với tu vi thông thiên của Cưu Ma Trí, mà ngay cả cao thủ như Phương Chứng và Huyền Từ cũng rung động không nói nên lời.

Nhất là Phương Sinh, càng tâm như tro tàn.

Cà Sa Phục Ma Công kia chính là tuyệt học của Phương Sinh, dùng cả đời nghiên cứu, thậm chí hoang phế phật hiệu, là võ học ông đắc ý nhất.

Mà khi Cưu Ma Trí ra chiêu lại tiêu sái tự nhiên, miệng ngậm ý cười, không hề phát ra tiếng tiết chân khí. Tu vi như thế, quả thực trước nay chưa từng thấy.

Các vị đang ngồi đây, ai mà không có võ công trác tuyệt, người nào không tự hào, tu vi bản thân có thể độc bộ thiên hạ. Nhưng lúc này, nhìn thấy thần công của Cưu Ma Trí, thế mới biết bản thân ếch ngồi đáy giếng.

Cao thủ như Huyền Từ và Phương Chứng còn cảm thán như thế, huống chi là chúng đệ tử người chơi Thiếu Lâm tự.

Lúc này bọn họ cũng đã nhận ra, hòa thượng tham gia náo nhiệt khắp nơi trong giang hồ này, thì ra cũng là một đại cao thủ tuyệt đỉnh, giả heo ăn thịt hổ.

Vốn Ba Nghìn Thế Giới và Công Đức Vô Lượng còn muốn tiến lên thỉnh giáo một phen, nhưng lúc này đều theo bản năng mà lui về sau hai bước.

Thỉnh giáo? Thỉnh giáo cái lông ấy!

Cao thủ cấp độ này, lên bao nhiêu người cũng vô ích, đi lên thỉnh giáo chẳng khác nào đưa tặng kinh nghiệm, nhân tiện ném mạng.

Qua thật lâu sau, Huyền Từ mới cảm khái nói: "Hôm nay lão nạp mới biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, mấy chục năm khổ học, trong mắt quốc sư e là cũng không đáng giá bằng một nụ cười."

Thần Sơn thượng nhân nghe vậy, sắc mặt cực kỳ phức tạp.

Dù sao hàng này cũng tự xưng bản thân thứ hai không ai thứ nhất, trong mắt không có người khác, nổi danh cùng Huyền Từ mà lão cũng cảm giác bản thân bị hạ giá. Giờ phút này, Cưu Ma Trí vừa ra tay đã khống chế toàn cục, Thần Sơn thượng nhân cảm thấy ngạo khí lúc trước của mình, bị ống tay áo của Cưu Ma Trí thổi tan thành tro bụi.

"Phương trượng sư huynh quá khiêm nhượng."

Cưu Ma Trí đến Thiếu Lâm không phải vì bảy mươi hai tuyệt kỹ, mà chỉ thuần túy là muốn khoe khoang, thấy bộ dạng này của mọi người thì đã đạt được mục đích, vì thế nói: "Vậy bây giờ, Ba La Tinh sư huynh có thể rời đi chưa?"

Cái vẻ mặt hư tình giả ý khiêm tốn của hàng này quả thực khiến người ta buồn nôn.

"Thôi được..."

Huyền Từ xua tay nói: "Một khi đã như vậy..."

"Rời đi cái... A di đà phật!"

Huyền Từ còn chưa dứt lời, Vương Viễn đã đi ra trước mặt Huyền Từ, nhìn thẳng Cưu Ma Trí nói: "Công phu mèo cào kia của ngươi hù dọa ai đó?"

"Ồ?"

Cưu Ma Trí liếc Vương Viễn một cái nói: "Ngộ Si đại sư, chẳng lẽ ngươi không phục?"

"Hừ!"

Vương Viễn cười lạnh hỏi: "Ngươi có biết trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, những chiêu nào là mạnh nhất không?"

"Xin thỉnh giáo!" Cưu Ma Trí cười lạnh nghe Vương Viễn nói.

"Đã nghe nói tới Đại Kim Cương Chưởng và Nhất Phách Lưỡng Tán chưa?" Vương Viễn hỏi.

"Đại Kim Cương Chưởng? Ha ha ha!"

Cưu Ma Trí nâng tay, đánh một chưởng Ngã Phật Từ Bi lên đỉnh đồng, đỉnh đồng không hề lay động, nhưng trên đỉnh động lại có thêm một cái chưởng ấn thật sâu.

"Lại là một tuyệt học..."

Chúng tăng đã sắp chết lặng, quay đầu nhìn về phía Huyền Từ. Đại Kim Cương Chưởng này không phải võ học bình thường, Thiếu Lâm tự trăm năm mới có một vị kỳ tài học được tuyệt kỹ này, thế nhưng Cưu Ma Trí lại có thể thoải mái sử dụng, xem ra là thật sự tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ.

"Mẹ kiếp!"

Vương Viễn cũng thầm mắng trong lòng. Chó hòa thượng này đã xảy ra chuyện gì? Sao cái gì cũng biết? Đại Kim Cương Chưởng không phải chỉ có kỳ tài trăm năm có một mới có thể lĩnh ngộ sao?

Nhưng mà Vương Viễn rất nhanh đã tỉnh táo lại, khinh thường nói: "Tiểu Trí à, ngươi có biết là đỉnh đồng không thể đánh trả hay không hả!"

"Hay là Ngộ Si đại sư thử với tiểu tăng một lần?" Cưu Ma Trí lạnh lùng nhìn Vương Viễn nói.

Vương Viễn không sao cả đáp: "Có gì không thể? Chỉ sợ ngươi không dám!"

“Ồ...”

Vương Viễn vừa dứt lời, mọi người trong đại điện đồng loạt ồ lên.

Cái gì gọi là cuồng vọng? Chính là đây chứ đâu!

Vừa rồi mọi người đã được tận mắt chứng kiến tu vi thông thiên triệt địa của Cưu Ma Trí, trong thiên hạ to lớn này, cao thủ giống như lão cũng không được mấy người.

Các vị đang ngồi ở đây có một cái tính một cái, bọn họ đều tự biết bản thân không phải là đối thủ của Cưu Ma Trí.

Vương Viễn chẳng qua chỉ là đệ tử của Huyền Từ mà thôi, tu vi chưa đến Tiên Thiên mà lại dám phát ngôn bừa bãi khiêu khích, nói cái gì mà Cưu Ma Trí không dám 1v1 với hắn, lời nói cuồng vọng vô tri như vậy quả thật không giống một người xuất gia.

“A di đà phật!”

Huyền Từ vội vàng tụng một tiếng phật hiệu, nói: “Đồ nhi, chớ có vô lễ, ngươi sao có thể là đối thủ của quốc sư được chứ.”

Phương Chứng cũng nói: “Ngộ Si, lui ra đi, Minh Vương tu vi thông thiên, ngươi không phải là đối thủ của y đâu.”

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm và mấy người khác đứng bên cạnh cũng ôm cánh tay, nói với vẻ khinh thường: “Tên Ngưu Đại Xuân này vẫn không biết trời cao đất dày giống như trước đây, Cưu Ma Trí là người mà hắn có thể chọc hả?”

“Đúng vậy!”

Rõ Như Ban Ngày cũng hùa theo: “Tự vứt thể diện của mình đi, hắn sắp làm Huyền Từ mất mặt rồi, chúng ta nhìn thôi là được... Lát nữa đừng quên quay video đăng lên diễn đàn. Ta cũng đã nghĩ xong tiêu đề rồi, đề là “Châu chấu đá xe” được không?”

“Ta cảm thấy “Ác Cẩu Phệ Nhật” tương đối chuẩn xác.” Công Đức Vô Lượng cười ha ha nói: “Dù sao một bên là một tên chó chết, một bên lại là Đại Luân Minh Vương...”

“Có tài có tài!”

“Bội phục bội phục!”

Hai người đồng thời giơ ngón tay cái về phía Công Đức Vô Lượng.

Bình thường Vương Viễn cũng đắc tội với đám Huỳnh Hoặc Thủ Tâm không ít lần, lúc này thấy Vương Viễn không biết tự lượng sức mình, đám Huỳnh Hoặc Thủ Tâm tất nhiên là vui sướng khi người gặp họa. Nếu không phải ở đây có rất nhiều đệ tử Thiếu Lâm tự đang nhìn, có lẽ bọn họ còn bỏ đá xuống giếng ấy chứ.

Tuy rằng mặt ngoài Cưu Ma Trí rất khiêm tốn, nhưng bản chất của lão lại là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa còn rất thích so bì, muốn đè người khác một đầu, nếu không lão cũng sẽ không xa xôi vạn dặm chạy tới Thiếu Lâm tự để ra vẻ ta đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận