Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1124: Cao thủ không thể chiến thắng

Ánh sáng biến mất, chỉ thấy nền đất bên trong lều lớn xuất hiện một cái hố to, có hai bóng người xuất hiện ở trước mặt hai người.

“Chuyện này… Chuyện này…”

Cảnh Xuân Rực Rỡ kinh ngạc đến mức cả người chấn động, lão theo bản năng lùi về sau mấy bước.

Trời má, cao thủ tuyệt đỉnh bị mười cái xác đồng loạt thi giải không chỉ không chết, ngay cả Gia Luật Hoằng Cơ phía sau y cũng lông tóc vô thương.

Bây giờ Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ cuối cùng cũng hiểu vì sao nhiệm vụ ám sát chết tiệt này lại có cấp bậc là [Kinh Thiên Động Địa].

“Ha ha!”

Vị cao thủ kia hơi mỉm cười, y tùy tiện vung tay, Gia Luật Hoằng Cơ giống như được người nâng lên, vững vàng chầm chậm bay đến chỗ ngồi. Đồng thời người đàn ông vạm vỡ kia cũng bước về phía trước một bước, nháy mắt đi tới vị trí cách Cảnh Xuân Rực Rỡ 5 mét, y nhấc tay trái lên.

“Grao!”

Một tiếng rồng ngâm, chưởng lực hồn hậu đánh thẳng về phía Cảnh Xuân Rực Rỡ.

“Hàng Long Thập Bát Chưởng!!”

Vương Viễn không hề xa lạ khi nhìn thấy chưởng lực này. Trong tay của vị cao thủ tuyệt đỉnh, uy lực của một chưởng này đã lên tầm hủy thiên diệt địa, có thể nói Cảnh Xuân Rực Rỡ khó lòng ngăn cản nổi.

Nhìn thấy người nọ dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng, trong lòng Vương Viễn không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Người biết Hàng Long Thập Bát Chưởng rất nhiều, nhưng tu vi uyên thâm cùng với thân hình cường tráng cao lớn thế kia thì chỉ có duy nhất một người mà thôi, đó chính là - Tiêu Phong, người mà rất lâu rồi vẫn chưa xuất hiện…

Không thể nào, lần trước trông thấy Tiêu Phong thì y vẫn còn ở Giang Nam, lúc này tại sao lại chạy tới phương Bắc chứ? Lại còn cùng một phe với Gia Luật Hoằng Cơ.

Mắt thấy Cảnh Xuân Rực Rỡ sắp bị một chưởng đánh chết, Vương Viễn dùng một chiêu Di Hình Hoán Ảnh chắn ở trước mặt lão, tay trái tạo hình tròn tay phải chĩa thẳng, cũng dùng một chiêu trong Hàng Long Thập Bát Chưởng – [Kiến Long Tại Điền]. Một luồng chân khí ngưng tụ tạo thành bức tường chắn ở trước mặt Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ.

“Phanh!”

Một chưởng của tên hộ vệ phía đối diện đánh vào tấm chắn của Vương Viễn. Vương Viễn bị đánh đến mức chấn động cả người, hai tay trở nên tê dại. Ngay lúc bức tường bằng chân khí sắp tan biến, tay phải của hắn vung một chưởng [Tiềm Long Vật Dụng] để đánh trả.

“Hay!”

Tên hộ vệ kia nhẹ nhàng khen một tiếng hay, tay phải từ trái qua phải kéo sang ngang một cái, chưởng lực [Tiềm Long Vật Dụng] của Vương Viễn trực tiếp bị chuyển dời qua lều trại.

“Phốc!”

Chưởng lực đánh tới, tấm vải bạt bị in hằn một chưởng ấn rất lớn.

“Ha?” Vương Viễn trợn to hai mắt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người có thể hóa giải một chiêu [Tiềm Long Vật Dụng] này. Phải biết rằng ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh Cưu Ma Trí cũng chỉ có thể miễn cưỡng né tránh mà thôi.

Tên hộ vệ kia cười nói: “Dám dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng ở trước mặt ta, ngươi chính là người đầu tiên đấy!”

“Giọng nói này... Đúng là Tiêu Phong!!” Nghe thấy giọng nói của tên hộ vệ, cuối cùng Vương Viễn cũng xác định được thân phận của người này.

Nhưng lúc này Tiêu Phong lại đột nhiên bước về phía trước một bước, đứng ngay trước mặt Vương Viễn, năm ngón tay chụm lại giống như một lưỡi đao chém về phía mặt hắn.

Vương Viễn vận chân khí kẹp hai tay lại.

“Đang!”

“Lưỡi đao” của Tiêu Phong bị Vương Viễn ngăn chặn. Hai chân của Vương Viễn gập xuống, xoay người lại đưa lưng về phía Tiêu Phong, chân phải đột nhiên đạp về phía sau, đá thẳng vào ngực của y.

“Thân thủ rất tốt!”

Tiêu Phong lại lần nữa cảm thán một tiếng, y lùi về phía sau một bước, tránh thoát cú đá của Vương Viễn. Vương Viễn lại xoay người, tiếp tục tung một cước vào bụng của Tiêu Phong.

“Không tồi!”

Tiêu Phong lại lùi một bước.

Vương Viễn đá chín lần liên tiếp, Tiêu Phong cũng bị buộc phải lùi chín bước, nhưng y đã né được toàn bộ chín cú đá này, mỗi khi lùi một bước còn tán thưởng một tiếng.

Đá xong chín cước, Vương Viễn thế nhưng cũng chưa đụng tới được người của Tiêu Phong.

“Chó chơi hack!” Vương Viễn hoàn toàn sụp đổ.

Cửu Chuyển Liên Hoàn Cước này chính là tuyệt học gia truyền của Vương Viễn. Thứ mà hắn phải học từ nhỏ, ai ngờ lại không đá được đến người của Tiêu Phong, hệ thống làm ăn như vậy thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ.

Thật ra chuyện này cũng không phải do hệ thống chơi xấu!

Vốn dĩ Tiêu Phong đã là BOSS cấp 190, bây giờ bởi vì tìm kiếm đại ác nhân mà hành tẩu trong chốn giang hồ, công lực không lùi mà tiến (không phải tăng một cách thái quá, trong nguyên tác nói rõ là không lùi mà tiến), lúc này y đã đạt tới cấp độ 195.

Tuy rằng Vương Viễn có rất nhiều tuyệt học trong người, hơn nữa Dịch Cân Kinh cũng đại thành, nhưng vẫn còn hạn chế về mặt thuộc tính, làm sao hắn có thể đọ lại người có thể nói là có chiến lực top 1 top 2 trong trò chơi này chứ…

Có thể đánh với Tiêu Phong như vậy đã là không tồi rồi, nhìn Đông Hoàng Tà Đế hay thậm chí Cảnh Xuân Rực Rỡ mà xem, ba người này đều là cao thủ, nhưng làm gì có ai có thể đỡ được một đòn của Tiêu Phong chứ?



Bên này Vương Viễn đang đánh tới đánh lui với Tiêu Phong, Cảnh Xuân Rực Rỡ trông thấyVương Viễn ép cao thủ tuyệt đỉnh phải liên tục lùi về phía sau, vô số suy nghĩ hiện lên ở trong đầu lão.

Đã nhiều năm trôi qua, đây vẫn là lần đầu tiên lão trông thấy thân thủ mạnh mẽ đến vậy.

Cảnh Xuân Rực Rỡ là một lão già sành sỏi, lão hiểu rõ vị trí của mình ở đâu, cũng biết cuộc chiến ở cấp bậc này bản thân không thể nhúng tay vào, vì thế vòng qua Vương Viễn và Tiêu Phong, nhắm thẳng tới Gia Luật Hoằng Cơ.

“Dừng tay!”

Tiêu Phong đánh với Vương Viễn, trông vẻ vô cùng điêu luyện. Về phía Vương Viễn hắn cũng đã dùng hết toàn lực, còn Tiêu Phong mắt vẫn quan sát xung quanh, tai nghe tám hướng, tất nhiên là chú ý tới động tác nhỏ của Cảnh Xuân Rực Rỡ.

Thấy Cảnh Xuân Rực Rỡ muốn đánh lén Gia Luật Hoằng Cơ, Tiêu Phong gập năm ngón tay lại, tóm lấy mắt cá chân của Vương Viễn, đột nhiên vung một cái. Vương Viễn trực tiếp bị ném về phía Cảnh Xuân Rực Rỡ.

“Con mẹ nó!”

Vương Viễn thường xuyên dùng [Thích Già Trịch Tượng Công] - dùng đồng bạn làm ám khí để ném người khác, lúc này hắn cũng trở thành một chiếc ám khí.

Thủ pháp của Tiêu Phong vô cùng tinh chuẩn. “Thình thịch” một tiếng, Cảnh Xuân Rực Rỡ đã bị Vương Viễn đè bẹp ở trên mặt đất, thanh máu trên đầu cũng chỉ còn lại một chút xíu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận