Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1499: Độ kiếp

“Ngưu ca! Mau giao ngọc tỷ ra đây! Cứ thế này không phải biện pháp hay đâu, ngươi chắc chắn không thoát được!”

Trăng Sáng Mọc Trên Biển thấy tình huống này thì biết thời cơ đã đến, vội vàng bước ra từ trong đám đông: “Chỉ cần giao ngọc tỷ ra, chúng ta sẽ thả ngươi đi! Bằng không ngươi cứ ở đây chờ chết đi!”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười lạnh đáp: “Ngươi nghĩ hay thật đấy, dám xưng huynh gọi đệ với ta. Ngọc tỷ đang trong tay ta đấy, có bản lĩnh thì tới mà cướp!”

Vương Viễn cũng muốn giao ngọc tỷ ra lắm, khổ nỗi thiết lập của nó là không thể giao dịch, hắn cũng hết cách rồi. Nhưng giờ mà hắn nói ngọc tỷ không thể giao dịch, chắc chắn chẳng ai thèm tin đâu, thành ra hắn cũng lười biện minh này nọ.

“Ta đoán ngươi cũng sắp chịu không nổi rồi!”

Trăng Sáng Mọc Trên Biển nói: “Người dù sao cũng không phải bằng sắt, hiện tại người đuổi giết ngươi càng ngày càng nhiều, ngươi cảm thấy mình còn trụ được bao lâu?”

“Ít nhất cũng trụ được đến khi các ngươi chết!” Vương Viễn bật cười bảo.

“Ha ha!” Trăng Sáng Mọc Trên Biển cười phá lên: “Đến giờ mà ngươi vẫn nghĩ mình chạy trốn được hả? Ta không cho là ngươi có năng lực giết ai trong số bọn ta!”

“Phải không?”

Lời còn chưa dứt, Vương Viễn đã duỗi tay trái ra, một luồng chân khí hình rồng từ khoảng cách ra tóm lấy người Trăng Sáng Mọc Trên Biển.

“?”

Trăng Sáng Mọc Trên Biển còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra đã bị Vương Viễn nhấc lên.

“Ta...”

Trắng Sáng Mọc Trên Biển thấy Vương Viễn chình ình ngay trước mặt từ phát hoảng, mặt tái mét.

Vương Viễn cười nhạt bảo: “Không giết được tất cả thì giết một mình ngươi cũng đủ ha?”

Vừa nói hắn vừa nện tay phải xuống, “bốp” một tiếng, đầu Trăng Sáng Mọc Trên Biển biến thành một đống gạch men.

Tất cả mọi người: “…”

Vương Viễn tiện tay ném thi thể của Trăng Sáng Mọc Trên Biển sang bên, khẽ mỉm cười lôi ngọc tỷ từ trong ngực ra, giơ lên thật cao, sau đó mở ô vật phẩm ra.

Một luồng sáng mang theo hơi thở tốt lành từ trên ngọc tỷ lan ra.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị ngọc tỷ trong tay Vương Viễn hấp dẫn.

“Ôi đệt, kia là ngọc tỷ mà!”

“Không hổ là thứ có thể dựng nước!”

“Ực ực… (tiếng nuốt nước miếng)”

“Ngọc tỷ ở ngay đây! Các ngươi có muốn hay không?” Vương Viễn hét lớn.

“…”

Đám đông lặng ngắt như tờ, nín thở nhìn chòng chọc vào ngọc tỷ trong tay Vương Viễn.

Bởi vì xem điệu bộ này của Vương Viễn là định ném ngọc tỷ ra ngoài, không biết chừng lại có người may mắn nhặt được.

Nhưng Vương Viễn không ném ngọc tỷ ra như trong dự đoán của mọi người mà cười phá lên như điên: “Ha ha ha! Muốn thì lại đây mà lấy này, ai giết được ta người đó sẽ có ngọc tỷ.”

Ngọc tỷ chính là động lực to lớn.

Lúc chưa nhìn thấy ngọc tỷ, mọi người không mặn mà lắm với chuyện này, liều mạng vì một món đồ chưa thấy bao giờ khiến người ta cảm thấy rất khó tin.

Sau đó đụng phải Vương Viễn hung hăng ra tay ác độc, đã có không ít người muốn từ bỏ.

Nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến ngọc tỷ nằm trong tay Vương Viễn, lý trí gì đó… quăng cho chó ăn cả rồi.

Ngọc tỷ đang ở trong tay Ngưu Đại Xuân, ai giết được hắn người đó chính là hoàng đế!

Nhất thời ý nghĩ này đồng loạt hiện lên trong đầu tất cả mọi người.

Sự hăng hái của người chơi lại bùng lên mạnh mẽ, tất cả mọi người phấn đấu quên mình xông lên lần nữa.

“Hừ!”

Mắt thấy đám người chơi sắp vọt tới cạnh mình, khóe miệng Vương Viễn khẽ nhếch lên, lần này không ôm gậy sắt đánh trả nữa mà ác ý mở bảng nhiệm vụ, nhấn vào nhắc nhở nhiệm vụ đứng ngay hàng đầu – [Độ Kiếp Phi Thăng].

“Kim Cương Bất Hoại Thần Công” của Vương Viễn chưa luyện thành, Dã Cầu Quyền còn đang tu luyện ở chỗ Quách Tĩnh, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không mở độ kiếp đâu.

Tình huống hiện tại đã quá rõ ràng.

Người chơi đuổi giết chạy lại bao vây càng nhiều, Vương Viễn lại chẳng có đường lui.

Dù bây giờ mọi người không dám tiến lên công kích Vương Viễn, nhưng chẳng ai có ý định từ bỏ cả, mà đang âm thầm chờ đợi thời cơ, thừa dịp hắn không chú ý mà chơi một vố lớn.

Ví dụ như thời điểm Vương Viễn bôi thuốc hay ngồi tĩnh tọa điều tức, trong mắt mọi người đó đều là thời cơ tuyệt vời.

Người đuổi giết tính bằng đơn vị hàng nghìn, Vương Viễn chỉ có một thân một mình, muốn offline nghỉ ngơi cũng phải đợi người ta ngừng công kích, muốn thoát khỏi vòng vây nhất định phải dọn sạch bách những kẻ đang vây vòng trong cùng.

Nếu không sẽ bị người ta mài cho đến chết.

Thay vì ngồi chờ chết, chẳng bằng liều mạng đánh một trận lớn! Dù chết cũng phải kéo một đám người chết cùng, nếu không chẳng phải là bị người ta coi thường sao?

[Hệ thống nhắc nhở: Đã đạt đủ điều kiện Độ Kiếp, có mở Độ Kiếp không?]

“Có!” Vương Viễn liếc mắt nhìn đám người đuổi giết mênh mông vô bờ đang không ngừng ùa lên phía tước, nhấn xác nhận mà không hề nghĩ ngợi.

[Hệ thống nhắc nhở: Đã mở thiên kiếp! Mời chuẩn bị sẵn sàng Độ Kiếp!]

Cùng với tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa dứt, trong phút chốc gió mây trong trời đất đổi màu, gió mạnh nổi lên, mây đen dày đặc, uy thế của trời đất quét tới.

Vốn dĩ thành Trường An trời quang mây tạnh, nhất thời lại tối như đêm đen, mây đen dày đặc phủ trên đỉnh đầu, như thể bầu trời sắp sụp xuống.

Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy mây đen không có điểm kết. Trong đám mây đen, có tia sáng màu tím lập lòe, là sấm sét đang vận sứt chờ phát động.

“Tình… tình huống gì đây?”

Đột nhiên trời đất đổi màu khiến đám người chơi đều kinh hãi.

“Là kiếp vân!”

Trong người chơi có không ít người đã Độ Kiếp, hiển nhiên liếc mắt một cái cũng nhìn ra được manh mối, hiện tượng lạ trong trời đất như vậy cũng chỉ khi Độ Kiếp mới có.

“Thúi lấm! Kiếp vân có khoa trương như vậy sao?”

Đương nhiên, trong đám người đã Độ Kiếp cũng có tiếng phản đối.

Dù sao mọi người Độ Kiếp, thường đều là một người Độ Kiếp, phạm vi bao phủ của kiếp vân có hạn, tuy rằng cũng rất khủng kiếp nhưng vẫn chưa đến mức như trời sập thế này.

Mà Vương Viễn lại là Độ Kiếp dưới sự vây công của mấy chục nghìn người, những người xung quanh có mặt ở đây hiển nhiên cũng bị tính vào trong.

Uy lực và thanh thế của kiếp vân được phán định dựa theo thuộc tính của người chơi và số lượng người tham gia.

Độ Kiếp bình thường, chỉ hai, ba người ra ngoài giúp đỡ, uy lực của thiên kiếp đã tăng lên gấp đôi rồi, lúc này toàn bộ người chơi trong rừng Trường An đâu chỉ có một triệu người thôi đâu? Cho dù chỉ là người chơi bên cạnh Vương Viễn cũng đã lấy con số chục nghìn để tính rồi. Nên hiển nhiên có tưởng tượng ra được uy lực của kiếp vân này.

So với uy thế của kiếp vân bình thường, nó ước chừng phải tăng lên hơn mười nghìn lần.

Toàn bộ khu vực thành Trường An đều bị kiếp vân bao phủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận