Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1154: Ngưu không đi tay không

"Không… còn chưa chết…" Bàn Đầu Đà suy yếu nói: "Ngươi tuyệt đối đừng đụng vào ta."

"Yên tâm, ta không có hứng thú với ngươi…" Vương Viễn ngồi bên cạnh Bàn Đầu Đà và hỏi: "Về sau định thế nào? Ngươi làm Giáo chủ? Chấn hưng Thần Long giáo à?"

Tính cách của Bàn Đầu Đà bộc trực chất phát, võ công cao cường, nói đến cùng thì cũng không phải người đại gian đại ác, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi, Vương Viễn cũng không chán ghét gã, huống chi gã còn cứu Vương Viễn. Về phần mấy lời nói muốn sờ thi thể này nọ, chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi.

"Thôi, thôi!"

Bàn Đầu Đà nói: "Nếu không phải Hồng Giáo chủ bỏ thuốc ta, lão nạp vốn là người vùng ngoài, hoàn toàn không dám có ý tưởng chấn hưng Thần Long giáo này nọ."

Nói đến đây, Bàn Đầu Đà ra vẻ thương cảm, nói: "Ta ở Thần Long giáo vài chục năm, từ lâu đã xem nơi này thành nhà, nay Thần Long giáo rơi vào kết cục như thế, không biết sau này trời đất bao la còn có nơi nào là nhà…"

"Thật đáng thương…" Vương Viễn cũng rất đồng cảm với Bàn Đầu Đà.

Nhân sĩ giang hồ đều là lục bình không rễ, có một nơi để rời đi là mục đích duy nhất bọn họ hướng tới, kết quả khi bất chợt tỉnh giấc thì huynh đệ không còn, lão đại không còn… mái nhà cực khổ gìn giữ vài chục năm cũng không còn, tâm tình của Bàn Đầu Đà lúc này có thể hiểu được, e rằng gã đang hối hận vì sao không chết luôn trong tay Hồng An Thông, ít ra không cần một mình chán chường thất vọng.

"Vậy ngươi đi theo ta đi!"

Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, Vương Viễn nói: "Ta có một tòa nhà ở Liêu Đông, vừa vặn thiếu một quản gia, không biết ngươi có sẵn lòng hay không thôi."

"Ta… ta có thể ư?" Bàn Đầu Đà có chút bất ngờ.

"Sao lại không thể!" Vương Viễn nói: "Chúng ta đều là người trong cửa Phật, lẽ ra nên giúp đỡ nhau mới đúng, ngươi đến Nam Viện Đại Vương phủ đi, có thể ở lại đó."

"Cảm ơn Ngộ Si Đại sư!"

Bàn Đầu Đà đứng dậy, vái Vương Viễn một cái thật sâu.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được [Môn khách] Bàn Đầu Đà.]

[Thần Long hộ pháp – Bàn Đầu Đà] (Uy Chấn Thiên Hạ)

Cấp: 120

Cảnh giới: Xuất Thần Nhập Hóa.

Điểm khí huyết: 1.200.000/1.200.000

Điểm nội lực: 500.000/500.000

Võ học tinh thông: Phi Phong Đao Pháp (Xuất Thần Nhập Hóa)

Giới thiệu bối cảnh: Tôn giả hộ pháp của Thần Long Giáo, võ công sâu không lường được.

Người sở hữu: [Ngộ Si] Ngưu Đại Xuân



Môn khách là một thiết lập của hệ thống gia đình.

Sau khi người chơi có bất động sản trong trò chơi là có thể thu nạp và thuê cao thủ trong giang hồ làm môn khách, thay mình xử lý bất động sản, trông coi nhà cửa, cũng có thể giúp người chơi hoàn thành nhiệm vụ gia viên được đưa ra bất cứ lúc nào.

Ví dụ như có trộm xâm nhập, đóng cửa bắt trộm linh tinh, nói dễ hiểu hơn một chút là nuôi một tay đấm.

Ví dụ như Thủy Tiên sơn trang của Vương Viễn được tặng một môn khách Phàn Nhất Ông, hằng ngày sẽ xử lý mọi việc trong sơn trang gọn gàng ngăn nắp.

Nhưng lúc trước Bàn Đầu Đà là tôn giả hộ pháp của giáo chủ Thần Long giáo Hồng An Thông, có thể khiến gã thành môn khách của mình, Vương Viễn cũng rất hãnh diện.

Vương Viễn lấy lệnh bài phủ đệ của chính mình ra, sắp xếp cửa sau cho Bàn Đầu Đà, Bàn Đầu Đà lại hành lễ với Vương Viễn rồi nhẹ lướt đi.

Vương Viễn duỗi lưng một cái, không nhanh không chậm xoay tới xoay lui trên mảnh phế tích của Thần Long giáo.

Nơi này dù sao cũng là hang ổ của Thần Long giáo, tuy bị quân Thanh oanh tạc thành một đống phế tích nhưng biết đâu có thể tìm được một ít đồ vật trước đó.

Vất vả lắm mới đến được một lần, sao có thể tay không rời đi.

Chẳng qua Vương Viễn đã đánh giá cao sự may mắn của mình, xoay quanh một vòng lớn, ngoại trừ tường đổ gạch nát thì hoàn toàn không có thứ gì đáng giá, trái lại ở cửa phế tích lại có một mảng rừng trúc tía… lay động dưới ánh mặt trời…

"Ruồi nhặng có nhỏ thì cũng là thịt!"

Vương Viễn không còn cách nào, đành phải đi về phía trước, lôi ra một cái xẻng.

Có thể sống sót trong lửa đạn thì trúc tía này hẳn không phải là vật tầm thường, hơn nữa Thủy Tiên sơn trang cũng rất thích hợp để trồng trúc, Vương Viễn có nuôi một con gấu mèo, dùng để làm thức ăn cho nó cũng không tồi.

Mặc dù Vương Viễn không phải nhà nông, nhưng hơn ở chỗ sức lực vô cùng lớn, vung xẻng lên, chỉ hai ba lần đã đào ra một gốc trúc tía.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được nguyên liệu Hoàn Mỹ cấp Linh [Tử Linh Trúc] x1]

[Tử Linh Trúc]

Cấp bậc: cấp Linh

Phân loại: nguyên liệu

Phẩm chất: Hoàn Mỹ

Giới thiệu vật phẩm: Nguyên liệu hiếm ẩn chứa linh lực.

"Gì? Nguyên liệu cấp Linh?"

Nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, Vương Viễn hoảng sợ, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Nguyên liệu cấp Linh…

Trong trò chơi, nguyên liệu được chia thành phẩm và cấp. Phẩm chính là phẩm chất, chia thành năm bậc là Khiếm Khuyết, Bình Thường, Hoàn Hảo, Hoàn Mỹ và Thần Tiên. Cấp lại thể hiện cấp bậc của nguyên liệu.

Bình thường có từ một đến hai mươi cấp, đại diện cho cấp bậc của nguyên liệu từ 0-200, nhưng đối với một vài nguyên liệu tương đối đặc thù thì sẽ có những phẩm cấp khác với bình thường, trong đó cấp Linh là một loại, trên đó nữa là cấp Bảo, cấp Thần, cao nhất là cấp Tiên.

Những nguyên liệu thoát khỏi phàm tục như thế thực sự không phải là vật bình thường, linh lực ẩn chứa trong đó vô cùng nồng hậu, cho dù là chế tạo trang bị hay vũ khí đều có được uy lực mạnh mẽ, là một trong những nguyên liệu để chế tạo vũ khí cấp bậc Hi Hữu.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là nguyên liệu bình thường đều có hạn chế cấp bậc, cấp bậc của người chơi không đủ thì không thể sử dụng nguyên liệu cấp cao, nhưng nguyên liệu từ cấp Linh trở lên không cần quan tâm đến thiết lập cấp bậc.

Nói cách khác, cho dù cấp bậc chức nghiệp của người chơi có là cấp một thì cũng có thể sử dụng nguyên liệu này.

Trong thiết lập, khi người chơi tập luyện kỹ năng sinh hoạt có sử dụng nguyên liệu có phẩm cấp càng cao thì kinh nghiệm nhận được cũng càng nhiều, cho dù là nguyên liệu Khiếm Khuyết rác rưởi cấp Linh thì cũng đủ để người chơi lấy được mức độ thuần thục của chức nghiệp sinh hoạt, có thể nói là vô cùng đáng quý.

Không thể ngờ được loại nguyên liệu cấp Linh này lại làm vật trang trí ở cửa của tổng đàn Thần Long giáo, lão tặc Hồng An Thông thật sự quá hoang phí, người phô trương lãng phí như vậy có chết cũng không uổng, ngã xuống rồi còn để tên giặc Vương Viễn vốn không đi tay không này kiếm lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận