Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1382: Long Tượng Bàn Nhược Công

Trình Anh và Lục Vô Song nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng phức tạp.

“Ái tình ở đời vốn là thứ ác, Quách cô nương cần gì phải khổ sở như vậy? Không bằng gia nhập môn hạ của ta tu tâm dưỡng tính!” Kim Luân Pháp Vương ở một bên thêm dầu vào lửa.

“Tên hòa thượng thối này! Ngươi nghĩ hay quá nhỉ?” Chu Bá Thông hét lên: “Cha mẹ với ông ngoại con bé còn mạnh hơn cả ngươi, đến ta đây cũng chẳng thua kém gì, ngươi xứng dạy con bé chắc?”

“Chẳng nhẽ để ngươi dạy?” Vương Viễn cười lạnh nói: “Lại dạy ra thêm một Anh Cô?”

Vừa nói Vương Viễn vừa liếc mắt nhìn Lưu Anh và Nhất Đăng đại sư.

“Hòa thượng tự tìm đường chết…” Lưu Anh tức giận, vung tay lên định công kích Vương Viễn nhưng lại bị Nhất Đăng đại sư ngăn lại.

Hoàng Dung thông minh hơn nhiều, biết Chu Bá Thông không phải người đáng tin, nghe Vương Viễn nói xong thì ưu tư bảo: “Cha ta cũng có thể…”

“Ngươi định nhắc đến Mai Siêu Phong à?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

“…” Hoàng Dược Sư siết chặt nắm tay.

Hai lão già này đều có tiền án…

Vương Viễn lại nói tiếp: “Đừng bảo với ta là để Quách Tĩnh hoặc ngươi tới dạy nhé? Không biết chừng lại dạy ra thêm một Quách Phù thứ hai!”

“Này…” Hoàng Dung nhíu mày thật chặt.

Quách Tĩnh tính tình thế nào Hoàng Dung quá hiểu.

Hơn nữa y bộn bề việc quốc gia, không dư sức dạy đồ đệ, dù có thời gian cũng không được.

Quách Tĩnh võ công cái thế, nhưng y tuyệt đối không phải là một sư phụ tốt… Phương thức dạy học của y rất lỗi thời, chỉ sao chép lại từ nguyên mẫu của bản thân mà ra…

Trên đời này làm gì được mấy người ngốc ngếch như y? Lại có bao nhiêu người may mắn đến thế? Quách Tương thông minh sợ lại bị dạy thành Phương Trọng Vĩnh (1).

(1)”Thương Trọng Vĩnh” là một tác phẩm của Vương An Thạch, một chính trị gia và là một nhà văn thế kỷ 11. Câu chuyện kể về một thần đồng tên Phương Trọng Vĩnh, mới năm tuổi đã có thể sáng tác một bài thơ rất hay, nhưng cha không cho cậu đi học mà thường xuyên dẫn đến các hoạt động xã giao để biến cậu thành công cụ kiếm tiền. Dần dần Phương Trọng Vĩnh trở thành một đứa trẻ rất đỗi bình thường. Tác phẩm này khuyên răn mọi người đừng nên ỷ vào chút thông minh của mình mà bỏ bê việc học, chỉ có học tập chăm chỉ, nỗ lực mỗi ngày mới giúp ta thành tài.

Còn về Hoàng Dung, chưa nhắc đến chuyện tu vi võ công của nàng ta thua xa Kim Luân, riêng chuyện làm cha mẹ đã khó dạy con cái rồi, bỏ không được, đánh không được, mắng cũng chả xong, đứa trẻ sẽ không nghiêm túc học tập. Hoàng Dung lại là một người mẹ chiều hư con điển hình, chắc chắn không dạy nổi Quách Tương.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản nhất để Vương Viễn sỉ vả Hoàng Dược Sư, chuyện liên quan đến Mai Siêu Phong hắn chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi.

Các cụ thường bảo “ông thân với cháu”, với Hoàng Dung mà Hoàng Dược Sư đã chiều thành như vậy thì Quách Tương khả năng cao còn chiều nhiều hơn.

Vấn đề này hắn rất hiểu, tính cách hắn phản nghịch như vậy một phần cũng vì cha và ông nội vô cùng chiều chuộng… Nếu không với tư chất của hắn, dù không giỏi như cha cũng sẽ không trở thành hắn bây giờ.

“Ngộ Si đại sư nói rất đúng!” Hoàng Dung suy nghĩ một chốc rồi nói: “Nhưng ta làm sao yên tâm giao Tương Nhi cho Kim Luân Pháp Vương được? Người này nửa chính nửa tà, còn là quốc sư Mông Cổ… Ta thực sự không yên lòng.”

“Chuyện này thì ngươi có thể yên tâm!” Vương Viễn nói: “Kim Luân đại sư đã thề tuyệt đối không làm hại Tương Nhi, hơn nữa nếu có truyền nhân y bát sẽ trở về Thổ Phiên, tuyệt đối không tham dự vào chuyện giữa hai nước Tống Mông.”

“Lão nạp đã nói là làm!” Kim Luân Pháp Vương ở bên cạnh lên tiếng phối hợp.

Từ biểu hiện của Kim Luân Pháp Vương khi nãy, Hoàng Dung tin chắc ông ta sẽ không làm hại Quách Tương, nàng ta lo lắng sở dĩ là vì sợ Kim Luân Pháp Vương lợi dụng Quách Tương để uy hiếp người khác, khiến Quách Tĩnh khó xử, hiện tại nghe Vương Viễn nói vậy nàng ta đột nhiên hơi dao động.

Vương Viễn nói rất có lý, các vị ngồi đây mặc dù đều là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng đề cập đến việc dạy Quách Tương… sợ rằng ai cũng khó đảm nhiệm. Duy chỉ có Kim Luân Pháp Vương ngay cả Đạt Nhĩ Ba ngu dốt cũng giáo dục thành người tài được, đủ để thấy người này là một sư phụ giỏi.

Nhưng nghĩ đến chuyện nếu như Quách Tương bái nhập môn hạ Kim Luân, sau này khó mà gặp lại, Hoàng Dung lại thấy không đành lòng.

“Để Tương Nhi lựa chọn đi!” Hoàng Dung nói.

“Đại ca ca có thể làm sư phụ muội được không?” Quách Tương hỏi.

“Không được!!!”

Mọi người đồng thanh la lên! Vương Viễn che mặt than thở, đầu óc đứa nhỏ này chứa toàn gì vậy?

“Đại ca ca mau nói gì đi!” Quách Tương nghiêm túc nói.

“Không được!” Dương Quá lạnh nhạt đáp: “Từ nay về sau ta sẽ cùng Long Nhi ẩn cư, không quan tâm đến chuyện trong giang hồ nữa, sợ rằng không dạy nổi muội.”

“Được rồi!”

Quách Tương thở dài thườn thượt: “Trần duyên của ta đã hết, ta nguyện ý đi theo Kim Luân đại sư tu hành Phật pháp.”

“A di đà phật!” Vương Viễn nghe vậy, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được nhấc xuống.

Cha tiên sư nhà nó, để Kim Luân Pháp Vương nhận được đồ đệ, mình đúng là chẳng dễ dàng gì mà.

“Nếu đã như vậy, chúng ta mong Kim Luân đại sư nhớ kỹ hứa hẹn của mình.” Hoàng Dung nói: “Bối cảnh của Tương Nhi ra sao ngươi đã biết rồi, nếu ngươi dám đối xử không tốt với con bé, chúng ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Haizzz… Ngươi phải bảo vệ con bé cho tốt.”

Nói tới đây, Hoàng Dung lại thở dài.

Hoàng Dung thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên biết thiết kỵ Mông Cổ mạnh mẽ, thành Tương Dương là phòng tuyến cuối cùng của Đại Tống. Trong khi đó triều đình ngu ngốc, nịnh thần nắm quyền, Đại Tống chống đỡ được đến bây giờ toàn nhờ công sức của Quách Tĩnh và các tướng sĩ cả. Năm này qua năm khác, mọi người mỗi ngày một già đi nhưng người nối nghiệp lại không có, thành Tương Dương bị phá chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Hoàng Dung sẵn sàng đồng hành cùng Quách Tĩnh cho đến cuối đời, nhưng nàng ta không muốn trơ mắt nhìn đứa con do mình mang nặng đẻ đau phải tuẫn táng theo hai vợ chồng.

Nay Quách Tương được Kim Luân Pháp Vương đưa đi tu hành, chưa chắc đã là chuyện xấu.

“Xin Quách phu nhân yên tâm! Người xuất gia không con không cháu, coi trọng nhất là việc truyền thừa, lão nạp tất nhiên sẽ coi con bé là ruột thịt của mình.”

Kim Luân Pháp Vương gật đầu, bước tới cạnh chỗ Vương Viễn và Quách Tương, lôi một quyển bí tích có bìa màu đỏ, đưa cho Vương Viễn và bảo: “Đây là tuyệt học Mật Tông, người tập luyện phải có Phật pháp cực cao, nếu không cho dù có học được cũng không thể đạt tới cảnh giới cao nhất.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận