Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 928: Nhật ký của Lý Thanh La

Sau khi vào cửa, bên trái là một giường lớn màu hồng nhạt, trên giường có treo một xích đu, trên vách tường ở đầu giường lại treo một bộ xiềng xích, trên tủ bên cạnh giường thì có một cái roi da nhỏ dài, bên khác thì có một bộ gông cùm.

Mấy thứ này cực kỳ khác biệt trong căn phòng được trang trí một cách thanh lịch này.

"Ha ha ha!"

Sửng sốt tầm khoảng ba giây, Vương Viễn đột nhiên nở nụ cười. Mẹ nó, toàn bộ căn phòng này chính là một phòng tình thú, chủ nhà này con mẹ nó biết chơi.

Tống Dương cũng mang vẻ mặt khó hiểu: "Nơi này hình như là phòng tra tấn... Nhưng vì sao lại có một cái giường?"

"Trẻ con không nên hỏi linh tinh!"

Vương Viễn trừng mắt nhìn Tống Dương một cái, ngay sau đó đi tới bên giường, bắt đầu lục lọi.

Bình thường khi giấu đồ, Vương Viễn đều thích giấu dưới ván giường hoặc dưới gối đầu, cũng có thể đặt trong ngăn kéo của tủ đầu giường.

Nhưng mà Vương Viễn lật tìm cái giường mấy lần, lại không tìm được cái gì cả.

"Hửm? Quái lạ, sao lại không có gì cả?"

Nhà gỗ chỉ lớn có bấy nhiêu đây, hơn nữa được sắp xếp vô cùng gọn gàng ngay ngắn, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tất cả ngõ ngách trong phòng, chỗ để giấu đồ cũng chỉ có mấy chỗ đây thôi.

Nếu hệ thống đã làm ra một cảnh tượng như vậy, chắc chắn sẽ không để trưng cho đẹp.

"Đi, chúng ta qua phòng bên cạnh xem thử!"

Nếu trong phòng này không có, vậy bí tịch sẽ được giấu trong phòng khác.

Trong căn phòng thứ hai lại trống rỗng không có gì cả, nhưng nhìn dấu vết trên mặt đất, hiển nhiên là có đặt đồ vật quý giá, sau đó bị người mang đi.

Trong căn phòng thứ ba thì có ba cái giá sách, lần lượt đề [Cái Bang], [Thiếu Lâm], [Đoàn Thị].

Giá sách gần như trống rỗng, chỉ có trên giá của [Cái Bang] và [Đoàn Thị] là còn hai cái hộp màu đen.

Vương Viễn đi tới thì thấy trên hộp có chữ, một cái là [Hàng Long Thập Bát Chưởng, thiếu], cái còn lại là [Nhất Dương Chỉ, Lục Mạch Thần Kiếm, thiếu], nhưng cả hai đều giống hệt cái hộp [Dịch Cân Kinh] phát hiện trong động lúc trước, bên trong trống rỗng.

Tìm hết cả ba căn phòng, ngoại trừ hai cái hộp rỗng ra thì vẫn không thu hoạch được gì.

Dạo một vòng, hai người lại trở về căn phòng ban đầu.

"Ngươi nói xem, trong phòng này liệu có mật thất gì không?" Vương Viễn sờ sờ cằm, lẩm bẩm, biểu cảm giống hệt đám người chơi cầm binh khí gõ vách động trong Lang Hoàn Ngọc Động.

"Đây là nhà gỗ... lấy đâu ra mật thất." Tống Dương cười nói.

Trong tình huống bình thường, vật liệu xây nhà gỗ tương đối mỏng và gọn, không giống như nhà gạch, tùy tiện rút đi mấy viên gạch là có thể giấu đồ.

"Vách tường là gỗ, chứ mặt đất thì không!" Vương Viễn cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó quỳ xuống chổng mông, bắt đầu xốc từng viên gạch lên xem thử.

"Ách..."

Tống Dương thấy vậy không còn gì để nói: "Vậy ngươi chậm rãi tìm đi... Ta qua chơi xích đu một chút... Hồi bé ta rất thích ngồi xích đu."

Nói xong, Tống Dương nhảy lên giường, ngây thơ trèo lên xích đu, đung đưa tới lui.

"Này này này! Sao mà cái gì ngươi cũng dám chơi thế? Không sợ bị ngã chết à?"

Vương Viễn trực tiếp sụp đổ.

Đây mà là xích đu bình thường hả, nha đầu ngốc này sao cái gì cũng dám ngồi vậy, không chừng trên đó còn sót lại thứ gì đó không sạch sẽ đấy.

"Rầm!"

Nói tốt không linh, nói xấu lại ứng.

Miệng quạ đen của Vương Viễn vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng gỗ gãy rời, xích đu cũng theo đó mà rơi xuống.

Tống Dương phản ứng nhanh, trong tình thế cấp bách lộn ngược ra sau, vững vàng đáp xuống đất, xích đu thì rơi tán loạn trên giường.

"Bố khỉ!"

Tống Dương giận dữ, quyền cước đấm đá Vương Viễn: "Đều tại ngươi! Nói bậy bạ cái gì chứ!"

"Sao lại trách ta? Biết đâu do ngươi mập nên nặng thì sao!" Vương Viễn bỉ ổi nói.

"Con mẹ nó ta mới có năm mươi ký, ngươi dám nói ta mập! Ta đánh chết ngươi!" Tống Dương đánh đấm càng ác liệt hơn.

"Chậm đã..."

Trong lúc Tống Dương đang trút giận lên Vương Viễn, thì Vương Viễn lại liếc nhìn thấy dưới đống lộn xộn mà xích đu rơi xuống, có quyển sách gì đó.

"Sao thế?"

Tống Dương dừng tay, có chút khó hiểu.

"Có thứ gì đó!"

Vương Viễn bước nhanh tới bên giường, nhặt quyển sách không biết là gì lên, nhưng trên bìa sách lại không có một chữ nào.

[Nhật ký của Lý Thanh La]: Đạo cụ nhiệm vụ, bên trong ghi lại mấy chuyện riêng tư.

Bối cảnh đồ vật: Xem trộm nhật ký của người khác là chuyện cực kỳ không tốt, ngươi thật sự muốn mở xem sao?

"Lý Thanh La?"

Vương Viễn thoáng sửng sốt một chút, sau đó đưa quyển nhật ký cho Tống Dương nói: "Ngươi mở ra nhìn xem bên trong viết cái gì? Có ghi chỗ giấu bí tịch võ công hay không."

Thì ra chủ nhà này tên là Lý Thanh La.

"Ồ..."

Tống Dương nhận lấy nhật ký sau đó mở ra, rồi lớn tiếng đọc lên: "Ngày đầu tiên Đoàn lang rời đi, nhớ hắn... Ngày thứ hai Đoàn lang rời đi, nhớ hắn, nhớ hắn... Đoàn lang rời đi..."

"Ngừng!"

Vương Viễn muốn nổ đầu, bực bội nói: "Mấy thứ đó là cái gì vậy, không có tác dụng gì cả. Ngươi có thể tìm đoạn nào có tác dụng không."

"Nhật ký thì có thể có cái gì nữa!" Tống Dương bĩu môi, tiếp tục lật xem.

Bỏ qua mấy đoạn lặp lại nhảm nhí buồn tẻ, Tống Dương đột nhiên nói: "Rốt cuộc không nhớ Đoàn lang nữa."

Nói xong lại thì thầm: "Đoàn lang nói hoàng cung có việc gấp, phải nhanh chóng trở về, nhưng vì sao đã một tháng còn chưa quay lại? Hình như ta mang thai... Nhớ hắn."

"Đoàn lang? Hoàng cung? Mang thai?"

Nghe tới đó, trong đầu Vương Viễn không tự chủ mà hiện ra một bóng người mặc áo choàng, chẳng lẽ Đoàn lang này chính là chỉ tên ngựa giống Đoàn Chính Thuần kia?

"Phía sau còn viết gì nữa không?" Vương Viễn vội vàng hỏi tiếp.

"Chờ chút..."

Tống Dương lật thêm vài tờ: "Cha mẹ không quan tâm ta nữa, Đoàn lang cũng không cần ta nữa, hôm nay ta gặp một công tử họ Vương ở Vô Tích, ta sẽ rời khỏi đây..."

"Vô Tích, họ Vương... Lý Thanh La."

Vương Viễn thì thào, phỏng đoán: "Hình như ta hiểu được một chút rồi!"

Chủ nhân sơn cốc này không biết vì sao đột nhiên rời đi, chỉ để lại một mình con gái bọn họ sống cô đơn. Đột nhiên có một người đàn ông họ Đoàn (vô cùng có khả năng là Đoàn Chính Thuần) xuất hiện, sau đó sinh hoạt với nàng một đoạn thời gian, rồi lại rời đi một cách khó hiểu.

Lý Thanh La này mang thai, sau đó tìm một họ Vương ở Vô Tích đổ vỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận