Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 990: Hôm nay là ngày mấy?

...

Đi vào bên trong Đại Hùng bảo điện, vẻ mặt Huyền Từ hiền hòa nhìn Vương Viễn nói: "Đồ nhi, ngươi đã đến!"

"Vâng!" Vương Viễn cung kính nói: "Không biết sư phụ gọi ta chuyện gì?"

"Hôm nay là ngày mấy chắc ngươi cũng đã biết?" Huyền Từ hỏi.

"Không rõ ràng lắm... Chẳng lẽ là sinh nhật của sư phụ sao?" Vương Viễn gãi gãi đầu, hòa thượng còn muốn tổ chức sinh nhật hay sao?

"Ha ha ha!"

Huyền Từ cười ha ha nói: "Ta biết ngươi sẽ không nhớ kỹ, may mà ta đã nhớ cho ngươi, hôm nay là mùng bảy tháng chạp!"

"Ừm... Vậy thì thế nào?" Vương Viễn nghi ngờ nói.

"Ngươi đã quên lúc trước ta cho ngươi hai cái đồng bài hay sao?"

"Đồng bài?" Vương Viễn giống như nhớ tới cái gì, từ trong ngực lấy ra hai khối đồng bài nói: "Không phải là cái đồ chơi này chứ?"

"Không sai!"

Huyền Từ gật đầu nói : "Đây là thư mời của đảo Nam Hải Hiệp Khách, người cầm vật này, cần phải đến đảo Hiệp Khách uống cháo lạp bát trước ngày mùng tám tháng chạp!"

Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ sư môn [Hiệp Khách Hành], có tiếp nhận hay không?

"Tiếp nhận!"

Vương Viễn bấm xác nhận.

Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã tiếp nhận nhiệm vụ sư môn [Hiệp Khách Hành]

Cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Hãi Thế Tục

Nội dung nhiệm vụ: Trước ngày mùng tám tháng chạp đến đảo Nam Hải Hiệp Khách uống cháo Lạp Bát.

Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết.

Bối cảnh nhiệm vụ: Đảo Hiệp Khách là một hòn đảo hoang thần bí nằm ở bên trong Nam Hải, ở trên đảo có rất nhiều cao thủ, cứ cách mười năm, đảo chủ đảo Hiệp Khách sẽ phái nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác đến Trung Nguyên mời cao thủ các môn phái đi đảo Hiệp Khách uống cháo Lạp Bát.

"Nhiệm vụ này có phải hơi cường điệu quá hay không?"

Nhìn thấy cấp bậc nhiệm vụ, Vương Viễn hơi khó hiểu.

Không phải chỉ là một nhiệm vụ ăn cơm húp cháo hay sao, cao thủ các môn phái tụ tập chỗ chém gió, uống chút rượu mà thôi, thế mà lại là Kinh Thế Hãi Tục?

"Ngươi còn trẻ, không biết chỗ lợi hại của đảo Hiệp Khách này!"

Huyền Từ khoát tay áo nói: "Cái đảo Hiệp Khách này đối với võ lâm Trung Nguyên mà nói, có thể nói là một cái tai họa!"

"Tai họa?" Vương Viễn cười nói: "Người ta từ vạn dặm xa xôi đến mời chúng ta đi húp cháo... Thế nào lại thành tai họa?"

"Cái đảo Hiệp Khách này! Không chỉ là đến húp cháo đơn giản như vậy!" Huyền Từ nói: "Ba mươi năm qua, Trung Nguyên không biết có bao nhiêu cao thủ đi, kết quả không có một người nào sống sót... Thiếu Lâm tự chúng ta cũng có mấy vị đại sư, đến nay vẫn không có tin tức gì."

"Mẹ nó! Đây là đi húp cháo? Đây không phải là Hồng Môn Yến hay sao?" Vương Viễn nghe vậy, hai mắt trợn thật lớn.

"Ngươi muốn nói như vậy, cũng không sai!"

Huyền Từ gật gật đầu.

"Vậy ngươi còn để cho ta đi?" Vương Viễn giận dữ.

Lão già này không phải hố người hay sao, biết rõ đi đảo Hiệp Khách có đi không có về, còn muốn cho Vương Viễn đi, cái này rõ ràng chính là muốn hố chết Vương Viễn.

Vậy mà Vương Viễn còn coi lão là người tốt, sớm biết như vậy đã nói cho Tiêu Phong biết lão chính là đại ca dẫn đầu, để Tiêu Phong dùng một chưởng đập chết lão!

"Bởi vì ngươi là Đại sư huynh của Thiếu lâm tự chúng ta." Huyền Từ cười nói.

"Hở..."

Vương Viễn hơi sửng sốt.

Còn không phải sao, thân là Đại sư huynh của môn phái, phải có trách nhiệm của Đại sư huynh, đi húp cháo cũng không quá đáng, tuy nhiên...

Vương Viễn đột nhiên kịp phản ứng nói: "Đừng nói nhảm, chức đại sư huynh này của ta không phải là ngươi để ta làm hay sao!"

Mẹ, Vương Viễn xem như đã nhìn ra, lão hòa thượng này từ lúc vừa mới bắt đầu đã không có ý tốt, đầu tiên là thay đổi biện pháp để Vương Viễn làm đại sư huynh này, sau đó lại nghĩ ra một chuyện như vậy, để Vương Viễn đi chịu chết, lão cẩu thật đúng là đa mưu túc trí.

"A di đà phật!"

Huyền Từ tụng một tiếng phật hiệu, hai mắt khép hờ nói: "Ngươi là đệ tử duy nhất của ta, ta làm sao có thể hại ngươi, cái đảo Hiệp Khách này mặc dù là địa phương hung hiểm, nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Hán Cao tổ cũng đi dự Hồng Môn Yến, cuối cùng cũng trở thành Hoàng đế hay sao."

"Ý của ngươi là, cầu phú quý trong nguy hiểm?" Vương Viễn bình tĩnh lại, nhàn nhạt hỏi.

"Đây cũng không phải là ta nói!" Huyền Từ thề thốt phủ nhận.

"Dừng!"

Vương Viễn nhếch miệng.

Tuy nhiên ngẫm lại, Huyền Từ nói cũng không sai.

Trò chơi ấy mà, sao có thể sợ hung hiểm, đồ tốt đều ở chỗ nguy hiểm nhất đấy, người chơi chết thì chết, cùng lắm thì rớt cấp bậc rơi cảnh giới...

Nói đến rớt cấp bậc rơi cảnh giới, Vương Viễn trong lòng khẽ run rẩy.

Hiện tại cảnh giới công pháp của Vương Viễn cao nhất là [Ngạo Thị Quần Hùng] .

Trước mắt cấp bậc bị giới hạn ở cấp bảy mươi, Vương Viễn chỉ cần chết một lần, lập tức sẽ rớt xuống cấp sáu mươi chín, tất cả cảnh giới võ học, cũng sẽ cưỡng chế rớt xuống tầng thứ bảy...

"Cái này mẹ nó!"

Vương Viễn cảm giác khóc không ra nước mắt, sớm biết có ngày này sẽ không liều mạng cày độ thành thạo, cày đến mức chính mình muốn ói, kết quả nhận một cái nhiệm vụ như thế, chẳng may chết một lần, trực tiếp trở lại trước giải phóng.

Xem ra nhiệm vụ lần này vẫn phải cẩn thận một chút, có thể không chết thì tốt nhất không nên chết.

Đại sư huynh của môn phái quả thật không dễ làm!

Bên trong nguyên tác, từ Nam Hải đến đảo Hiệp Khách cần bốn ngày lộ trình, trong trò chơi không quá hố người chơi như vậy, từ Nam Hải đến đảo Hiệp Khách chỉ cần ngồi thuyền ngồi nửa ngày là đủ.

Thời điểm Vương Viễn ngồi xe ngựa một đường đi tới cảng Nam Hải, bến cảng đã chật ních người chơi, đều nhìn về phương xa chờ thuyền tới.

Khoảng chừng hơn trăm người chơi.

Vương Viễn rất sợ hãi thán phục, từ chỗ Huyền Từ biết được, chỉ có Đại sư huynh của môn phái mới có tư cách nhận nhiệm vụ ăn cháo Lạp Bát này, không ngờ trong trò chơi này ngoại trừ chín môn phái lớn chính thức ra, lại còn có nhiều môn phái nhỏ như vậy.

"Lão Ngưu! Ngươi cũng tới à!"

Trong lúc Vương Viễn đang ngây người, một đạo sĩ tóc trắng cũng tới bến cảng, nhìn thấy Vương Viễn mặc áo cà sa vàng cực kỳ dễ thấy trong đám người, lập tức cất tiếng chào hỏi từ xa.

"Lão Ma? Ngươi cũng là Đại sư huynh từ khi nào vậy?"

Thấy Mario cũng tới, Vương Viễn cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận