Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 163: Kẻ chặn đường

Vân Hoành Tần Lĩnh suýt chết cầm đao gãy ném xuống đất, quay người định trốn chạy.

"Muốn chạy hả? Không có dễ vậy đâu!"

Thấy Vân Hoành Tần Lĩnh muốn bỏ trốn, Vương Viễn đẩy Tống Dương ra, thi triển khinh công với nhịp chân nặng nề vội đuổi theo hắn ta.

"Vút! Vút!"

Thế nhưng Vương Viễn vừa mới chạy về phía trước chưa được mấy bước, bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng xé gió từ phía sau bay đến.

Ngay lúc đó chỉ thấy hai cái bóng một đen một trắng xông ra từ trong đám đông, hai bên trái phải từ phía sau Vương Viễn giơ kiếm đâm về phía gáy Vương Viễn.

Thương Tùng Nghênh Khách

Nhất Kiếm Phi Tuyết

Hai người kiếm khách theo thứ tự là người chơi phái Hoa Sơn và phái Thiên Sơn.

Bỏ qua độ khó nhập môn thì hai môn phái này tuyệt đối là phái hot nhất hiện giờ trong trò chơi.

Dù sao Kiếm là binh khí mà người chơi thích nhất, hai môn phái này không chỉ có kiếm pháp tinh diệu mà còn có lực công kích vượt trội, quan trọng hơn chiêu thức đánh ra phóng khoáng phiêu dật, phải nói một chữ ngầu.

Thực lực chỉ là phong độ còn ngầu lại đẳng cấp.

Hai kiếm khách phi thân ra đã khiến cho người chơi mới đang xem náo nhiệt trên quảng trường phải ngẩn người mê mẩn.

Thế nhưng Vương Viễn há có thể là loại người để mặc người khác đánh lén dễ dàng như vậy được.

Vương Viễn ung dung bước một bước dài về phía trước.

"Xoẹt!"

Hai thanh trường kiếm đâm vào khoảng không.

Kiếm khách nhẹ rơi xuống đất, ngay lập tức vung cánh tay lên cùng lúc, hai thanh kiếm đan xen nhau chém về phía cổ Vương Viễn.

Vương Viễn khẽ hạ thấp đầu xuống, trường kiếm hai người sượt ngang qua gáy Vương Viễn.

Ngay lúc này hai tay Vương Viễn chợt duỗi sang hai bên khẽ quấn lây sử dụng chiêu Ô Long Giảo Trụ, song chưởng cuộn lấy thân kiếm hai tên kiếm khách.

"Lui!"

Cùng với tiếng quát lên của Vương Viễn, hai tay hắn chợt vận lực.

"Đinh đinh!"

Hai người bị một chưởng của Vương Viễn đánh văng thẳng ra ngoài, hai thanh trường kiếm cũng bị đứt thành mấy khúc, rơi xuống đất vang lên tiếng lanh lảnh.

"..."

Cảnh tượng này vừa xuất hiện, khoảng đất rộng rãi thoáng huyên náo của thôn tân thủ yên lặng như chết.

Nhất là hai kiếm khách đánh lén Vương Viễn, sắc mặt bọn họ trắng bệch như tờ giấy.

Hai người này không phải ai khác, chính là đám người chơi Huynh Đệ Hội đến giúp đỡ.

Thực lực hai người này dù không bằng Vân Hoành Tần Lĩnh, nhưng cũng được coi là cao thủ điển hình, vốn cho rằng một kiếm kia dù không giết chết Vương Viễn nhưng chí ít cũng khiến hắn bị thương.

Có ai ngờ, bọn họ chưa đánh xong một hiệp mà đã bị Vương Viễn phá hủy mất binh khí.

Chuyện này cũng chẳng hề gì, dù sao Vân Hoành Tần Lĩnh cũng chạy ra khỏi quảng trường thôn tân thủ, đi thẳng đến dịch trạm rồi.

Đồng thời có ba đến bốn người chơi khác chui ra từ trong đám người mới đứng ở quảng trường, vây Vương Viễn lại.

Những người chơi này mặc trang phục không giống nhau, nhưng huy hiệu trước ngực lại giống y Vân Hoành Tần Lĩnh, đều là hình một thanh chủy thủ nhỏ.

Hiển nhiên đám người này đều là thành viên Huynh Đệ Hội.

Khi nhìn đám người chơi trước mặt, Vương Viễn không khỏi nhíu mày.

Dịch trạm ở thôn Ngưu Gia có thể truyền tống đến các chủ thành lớn ở Trung Nguyên.

Bây giờ thuốc giải còn ở trong tay Vân Hoành Tần Lĩnh, nếu để hắn ta chạy đến trạm dịch, muốn tìm về cũng khó khăn.

Thân pháp của Vương Viễn vốn không cao, nếu mà dây dưa với đám người này thì dĩ nhiên sẽ không đuổi kịp Vân Hoành Tần Lĩnh.

Lúc này, Thạch Phá Thiên Kinh đi ra từ trong đám người, mỉm cười nhìn Vương Viễn và bảo: "Không hổ là Ngưu Đại Xuân trong lời đồn, quả nhiên danh bất hư truyền."

"Bớt nói nhảm đi! Mau nhường đường!" Vương Viễn tất nhiên không rảnh tầm xàm ba láp với Thạch Phá Thiên Kinh, hắn trợn mắt nhìn đám người Huynh Đệ Hội sau đó tiến về phía trước.

"Đừng đừng!" Thạch Phá Thiên Kinh vội vàng nói: "Ta có một giao dịch, không biết các hạ có đồng ý hay không?"

Thạch Phá Thiên Kinh nói rồi cùng đám Huynh Đệ Hội chặn trước mặt Vương Viễn.

"Có rắm mau thả!" Vương Viễn buồn bực vô cùng.

"Khà khà!" Thạch Phá Thiên Kinh cười bảo: "Thứ trong tay lão Vân quan trọng với ngươi lắm đúng không? Chỉ cần ngươi nói cho ta một chuyện, ta sẽ đem thứ đó trả lại cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

"?!"

Vương Viễn nghe Thạch Phá Thiên Kinh nói vậy thì dừng bước, híp mắt hỏi: "Chuyện gì?"

"Nói cho ta biết lai lịch của Ban Lan Hổ Bì!" Thạch Phá Thiên Kinh nói.

"Không biết!" Vương Viễn nghe vậy thì quả quyết từ chối.

Hắn đã nhận tiền, dĩ nhiên phải giữ kín miệng rồi, dù hắn có ngang bướng thì vẫn hiểu đạo lý nói lời phải giữ lấy lời.

"Ha ha! Đã như vậy thì xin lỗi!"

Thạch Phá Thiên Kinh mỉm cười, trực tiếp rút trọng kiếm của mình ra ngăn cản trước mặt Vương Viễn.

Những người còn lại của Huynh Đệ Hội thấy thế cũng nhao nhao kéo dãn khoảng cách, rất có ý tứ một lời không hợp bèn muốn quần ẩu.

Vương Viễn nhìn đám người Huynh Đệ Hội cười bảo: "Chỉ bằng các ngươi cũng muốn giết ta hả?"

"Ngưu huynh tu vi thâm hậu, chúng ta dĩ nhiên đánh không lại." Thạch Phá Thiên Kinh nói: "Song ngươi cũng không thể giết hết chúng ta trong thời gian ngắn được."

Nói đến đây, Thạch Phá Thiên Kinh quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của Vân Hoành Tần Lĩnh.

Dịch trạm ở ngay cửa thôn, hiện giờ Vân Hoành Tần Lĩnh đã chạy tới cửa dịch trạm.

"Thật sao?"

Vương Viễn nghe được lời nói của Thạch Phá Thiên Kinh thì đột nhiên cười ha hả bảo: "Ngươi cho rằng chỉ có các ngươi có bạn bè à?"

"?"

Vương Viễn vừa dứt lời, trên đầu Thạch Phá Thiên Kinh nhảy lên một dấu hỏi.

"Ha ha!"

Vương Viễn dừng bước, ôm tay hắt cằm về phía ngoài trạm dịch.

Đám người Huynh Đệ Hội vội vàng quay đầu lại nhìn.

Bọn họ thấy ngay lúc Vân Hoành Tần Lĩnh định tiến vào dịch trạm thì đột nhiên có một tiếng quát lớn vang lên, một chưởng ảnh màu vàng kim đập tới từ sau cửa dịch trạm.

"Vô Sắc Vô Tương!"

Vân Hoành Tần Lĩnh bị Vương Viễn giết hai lần liên tiếp nên trong lòng dĩ nhiên hơi sợ hãi, tên này cứ chạy ba bước thì ngoáy đầu nhìn lại hai lần, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Vương Viễn, vốn không để ý kẻ thù ở trước mặt.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị ăn ngay một chưởng trước ngực.

"Ầm!"

Chưởng lực kia dù không bằng Đại Kim Cương Chưởng mạnh mẽ vô song của Vương Viễn nhưng lực đánh ra cũng vô cùng hùng hậu.

Vân Hoành Tần Lĩnh "ối" một tiếng, bị một chưởng đánh lùi về sau mấy bước, mông “phịch” một phát chấm đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận