Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 818: Vương đại lừa dối

"Đúng vậy!"

Vương Viễn gật đầu.

"Bôi huynh..." Phương Đông Chưa Tỏ liếc mắt ra hiệu cho Bôi Mạc Đình, ý bảo y đi lên đâm chết Khúc Linh Phong.

"Tại sao ngươi không lên đi?" Bôi Mạc Đình tất nhiên là không muốn ra tay, nên hỏi ngược lại.

"Ta cũng muốn vậy, nhưng có phải có chút không thích hợp hay không?"

Phương Đông Chưa Tỏ nói.

"Nói thừa! Ngươi là súc vật sao! Giết cha trước mặt con gái thế hả!" Vương Viễn tức giận nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ!"

Phương Đông Chưa Tỏ nói: "Bây giờ không ra tay, đợi lát nữa chúng ta sẽ không còn cơ hội. Ta đoán cô bé này chính là nhược điểm của Khúc Linh Phong..."

Nhược điểm...

Nói tới đây, ba người Vương Viễn đồng loạt giật mình một cái.

Con mẹ nó, trò chơi này thiết lập thiệt là khốn nạn quá mà. Nếu dựa theo phương thức hoàn thành nhiệm vụ bình thường mà nói... hệ thống chắc là ngầm đồng ý cho Phương Đông Chưa Tỏ dùng con gái làm áp chế, khiến Khúc Linh Phong phải đi vào khuôn khổ.

Phương thức làm nhiệm vụ phát rồ như thế, lại khiến Vương Viễn nảy sinh nhận thức mới về hạn cuối của người thiết kế trò chơi này. Loại trò chơi rách nát này lúc trước vì sao có thể qua được cửa kiểm duyệt vậy.

"Ta có vẻ quen thân với Khúc tam thúc, để ta nói chuyện với ông ta thử!"

Vương Viễn suy tư một lát, một mình tiến lên phía trước.

"Đại Xuân, nó vẫn chỉ là một đứa bé, ngươi muốn thế nào?"

Khúc Linh Phong vội vàng che chở cô bé ra phía sau.

"A di đà phật!"

Vương Viễn tụng một tiếng phật hiệu nói: "Khúc tam thúc, Ngưu Đại Xuân ta không phải loại người như vậy! Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi!"

"Chúng ta có chuyện gì mà nói!" Khúc Linh Phong cảnh giác trả lời.

"Kỳ thật, mạng của ngươi đối với chúng ta mà nói, cũng không quá quan trọng!" Vương Viễn nói: "Nhưng đối với con gái ngươi mà nói, lại rất quan trọng, đúng không?"

"Ừ..."

Khúc Linh Phong cúi đầu nhìn con gái mình, có chút dao động hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

"Kỳ thật, quan phủ truy bắt ngươi, cũng chỉ để tìm kiếm tung tích của bức tranh chữ cổ lỗ sĩ kia. Về phần ai là người trộm tranh thì không quan trọng!" Nói tới đây, Vương Viễn quay đầu hỏi Phương Đông Chưa Tỏ: "Có phải không?"

"Đúng vậy!"

Phương Đông Chưa Tỏ gật gật đầu nói: "Chỉ cần ngươi trả lại tang vật đã trộm đi, ta hẳn là có thể tùy tiện tìm một người chết thay!"

"..."

Vương Viễn và Bôi Mạc Đình nghe vậy, không hẹn mà cùng liếc nhìn Phương Đông Chưa Tỏ một cái. Móa nó, cùng là bộ khoái của quan phủ, cái tên xuất thân từ Thần Bổ Tư này còn độc ác hơn cao thủ Lục Phiến Môn như Điều Tử.

Nhưng mà Phương Đông Chưa Tỏ nói cũng đúng, chỉ cần tìm được tang vật về, tùy tiện kéo theo một cái thi thể thì sẽ không có ai hoài nghi. Dù sao ở cái thời đại này, mạng người không đáng giá bằng tang vật.

"Hừ!"

Khúc Linh Phong nói: "Tên hoàng đế vô liêm sỉ kia giữ nhiều tranh chữ cổ như vậy làm gì, chẳng bằng để ta mang đi hiếu kính sư phụ ta còn hơn! Chưa biết chừng, sư phụ ta lại cho ta quay trở lại môn phái cũng nên."

"Tam thúc, trộm đồ là hành vi không đúng!" Vương Viễn không biết phải nói gì: "Huống hồ ngươi cũng không phải là một người ăn no cả nhà không chết đói. Ngươi làm việc gì cũng luôn phải nhớ tới con gái của mình chứ."

"..."

Khúc Linh Phong trầm mặc một chút hỏi: "Ngươi như vậy là đang uy hiếp ta?"

"Ta đây là muốn tốt cho ngươi!" Vương Viễn tức giận nói: "Ngươi cảm thấy bây giờ chúng ta ra tay, ngươi có còn cơ hội hay không hả? Ta chỉ muốn cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội mà thôi, có hiểu không?"

"Ta hiểu!"

Khúc Linh Phong gật đầu.

Quả thực, Khúc Linh Phong lấy một địch ba chỉ là miễn cưỡng không thua mà thôi, hiện tại có trói buộc, đương nhiên không thể chống đỡ nổi thế công của ba người.

"Nhưng cả đời này ta không có tưởng niệm gì khác, chỉ mong muốn được quay về sư môn!" Khúc Linh Phong nói: "Sư phụ ông ấy thích nhất là tranh chữ cổ, nếu ta..."

"Không phải là đảo Đào Hoa thôi sao!" Vương Viễn không nói gì, lấy một tấm Thiết Bát Quái trong túi ra nói: "Đồ chơi này, đám người chơi chúng ta có thể cầm đi đảo Đào Hoa bái sư, không biết ngươi có thể dùng nó hay không!"

"Này, lão Ngưu! Ngươi thật sự đưa thứ này cho ông ta sao?"

Thấy Vương Viễn lấy tín vật bái sư của đảo Đào Hoa ra, Bôi Mạc Đình có chút trợn tròn mắt.

Trong mắt y, Vương Viễn vẫn luôn là một tên chỉ biết chiếm lợi chứ không ăn thiệt. Thiết Bát Quái này giá trị bao nhiêu, chỉ vì một cái nhiệm vụ nhỏ này mà đưa vật ấy ra sao?

"Đây... Đây là Thiết Bát Quái!" Khúc Linh Phong nhìn thấy bát quái trong tay Vương Viễn, hơi sững sờ nói: "Vì sao thứ này lại nằm trong tay ngươi? Không lâu trước, ta bại bởi một người chơi nên đã đưa tặng Thiết Bát Quái này!"

"Của ngươi?" Vương Viễn gãi đầu hỏi: "Người đó thắng ngươi như thế nào?"

"Ách..." Khúc Linh Phong ngượng ngùng nói: "Luận võ..."

"..."

Vương Viễn trầm mặc.

Thiết Bát Quái tới tay Vương Viễn như thế nào, đương nhiên trong lòng Vương Viễn hiểu rõ. Khúc Linh Phong có trình độ như thế nào, Vương Viễn lại càng rõ hơn. Không thể ngờ được, Nhất Phi Trùng Thiên chỉ là một người chơi nhỏ cấp 1, lại có thể thắng được Thiết Bát Quái trong tay cao thủ như Khúc Linh Phong... Bố tổ sư, Vương Viễn đột nhiên cảm giác cả thế giới đều tối sầm, chẳng lẽ cả đời này của hắn đều bị bao phủ dưới bóng ma đó?

"Bát quái này vốn là của ta, đưa cho ta cũng vô dụng!" Khúc Linh Phong lắc đầu nói: "Ngươi vẫn nên thu lại đi!"

"Hầy... Được rồi!"

Vương Viễn ngẩn người, nhét Thiết Bát Quái lại vào túi, sau đó nói: "Ta đã gặp Hoàng Dược Sư, chắc hẳn ngươi cũng rõ hơn ta, lão ấy là một người ngạo khí thanh cao, nếu lão ấy biết những thứ này là do ngươi trộm tới, ngươi cảm thấy lão ấy sẽ nhận nó sao?"

"Chuyện này... Cũng không biết." Khúc Linh Phong thì thào.

"Cho nên ngươi đừng phí công vô ích nữa!" Vương Viễn nói: "Ngươi đã từng này tuổi đầu, cho dù trở về sư môn thì làm gì? Còn không phải khiến Hoàng Dược Sư mất mặt? Còn không bằng thành thật nuôi lớn con gái mình, sau đó để cho nàng đi bái nhập đảo Đào Hoa chả phải tốt hơn sao?"

"Ngươi nói không sai! Vì sao ta lại không nghĩ tới nhỉ?" Không hổ là đại thần côn siêu cấp, phật hiệu mười tầng, Vương Viễn mới lừa dối một phen, Khúc Linh Phong lại như bừng tỉnh.

"Đó là do ngươi chưa gặp được ta! Nếu không ngươi đã sớm hiểu!" Vương Viễn nói: "Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết tang vật ở đâu chứ!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận