Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 335: Bao vây

Không nói đâu xa, cho dù là NPC cấp bậc BOSS ăn bấy nhiêu đòn công kích cũng phải rớt mấy trăm điểm máu. Nhưng hòa thượng trước mặt này thứ nhất không né tránh, thứ hai không đỡ, càng không xuất chưởng triệt tiêu công kích, cứ thế đứng đấy hứng trọn một đợt tấn công, thế mà lại chỉ mất mấy điểm khí huyết chẳng đâu vào đâu. Lực phòng ngự khủng bố này, quả thực chưa từng thấy bao giờ.

Mọi người chơi trò chơi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp một người chơi biến thái như thế.

"Không sao cả!"

Ăn Mày Tán Gái từng đánh nhau với Vương Viễn rồi, biết được điểm mạnh của hắn, thấy hắn đao thương bất nhập thì không hề ngạc nhiên như những người khác mà bình tĩnh nói: "Chúng ta cứ quấy rối hắn là được rồi, để Bạch trưởng lão tấn công! Đợi đến cuối lại bổ thêm một đao!"

"Bố tổ sư cả nhà ngươi!"

Vương Viễn nghe Ăn Mày Tán Gái nói thì sầm mặt.

Không thể không nói, tên Ăn Mày Tán Gái này có thể làm chủ của một bang cũng không phải chuyện ngẫu nhiên.

Theo lý mà nói, với tu vi và thao tác của Vương Viễn, bất kể là đơn đấu với Bạch Thế Kính hay với một đám người Ăn Mày Tán Gái thì đều có phần nắm chắc, cho dù đánh không lại cũng có thể toàn thân trở ra.

Nhưng bây giờ Bạch Thế Kính và đám Cổ Vãng Kim Lai cùng nhau xông lên, thân thủ Vương Viễn có tốt đến đâu cũng chỉ là một người chơi chưa đến cấp 40.

Đánh nhau với BOSS cấp 80 đã là cố sức rồi, huống chi đằng sau còn có mấy tên chẳng kém cấp bậc của mình bao nhiêu nữa chứ.

Dù có là cao thủ hùng hổ như Vương Viễn, chỉ sợ cũng không có sức ngăn cản.

Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên mà hắn bị người chơi và BOSS liên thủ lại vây đánh.

"Ta không tin! Tên hòa thượng này chẳng lẽ có thể đỡ được [Thái Nhạc Tam Thanh Phong] của ta hay sao?"

Dĩ nhiên cũng có một số người chơi không tin vào mấy chuyện quỷ quái lúc nãy. Một người chơi Hoa Sơn đứng cạnh Ăn Mày Tán Gái tự tin vào thân pháp nhanh nhẹn và công kích cao của phái Hoa Sơn, đạp mạnh một bước tiến về phía trước, đẩy trường kiếm ra, mang theo hàn quang đâm về phía Vương Viễn.

"Khì khì!"

Nhưng mà đệ tử Hoa Sơn nọ mới đâm trường kiếm đến một nửa, đột nhiên bên tai vang lên tiếng cười quái dị, ngay sau đó, một bàn tay màu trắng từ sau lưng đánh tới, lòng bàn tay hướng vào giữa hai chân hắn ta.

Cùng lúc đó, chỉ nghe có tiếng “răng rắc”.

Đệ tử Hoa Sơn biến sắc, như thể bị chập điện, thanh kiếm đang định đâm về phía Vương Viễn đột ngột ngừng lại giữa không trung.

Thanh máu trên đầu hắn ta roẹt một phát tụt xuống một phần ba.

"Là Võ Đang Mario!!!"

Đám người Ăn Mày Tán Gái nhìn thấy đạo nhân tóc trắng và thủ đoạn hạ lưu kia thì sợ hãi một trận.

Không khó nhìn ra, tên tuổi của Mario trên giang hồ lớn hơn Vương Viễn nhiều.

Dù sao người chơi có tu vi nhiều vô số kể, nhưng nắm đũng quần người ta đến nổi tiếng chỉ có đúng một người.

Chiêu thức của đệ tử Hoa Sơn bị cắt ngang, Vương Viễn đập một chưởng lên trán hắn ta, tên đáng thương này chưa kịp kêu tiếng nào đã bị đập chết tại chỗ.

Đối với thủ đoạn của Mario, Vương Viễn vẫn còn vô cùng ngưỡng mộ.

Chiêu thức Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ này chú trọng ở phần eo, dùng vào tay tên Mario kia lại biến thành chiêu bắt hạ bộ người khác, thuyết minh đầy đủ thế nào gọi là học để vận dụng. Chiêu thức là vật chết, người là vật sống, Mario có thể đạt đến cảnh giới này, có thể thấy rất có thiên phú võ học.

"Đi mau, đi mau!"

Thời điểm Vương Viễn và Mario đang cuốn lấy đám người Bạch Thế Kính, ba người Phượng Vũ Cửu Thiên lặng lẽ chạy đến chỗ nhóm A Chu, kéo bọn họ định rời khỏi đây.

Phượng Vũ Cửu Thiên là đảng nguyên tác, rất rõ ràng thực lực của Kiều Phong, với tu vi của y thì đâu cần người nào cứu chứ.

Nguyên nhân chủ yếu mà nhóm Phượng Vũ Cửu Thiên đến đây là vì nhận nhiệm vụ của Mộ Dung thế gia, cứu nhóm A Chu đi.

Tiếc là trước con mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của Ăn Mày Tán Gái và Bạch Thế Kính, nhóm Phượng Vũ Cửu Thiên không có cơ hội ra tay, đứng đấy chẳng làm được gì cả. Bây giờ nhóm kia bị nhóm Vương Viễn giữ chặt, dĩ nhiên ba người sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Ngay khi ba người sắp ra tay thì Bạch Thế Kính hét lớn: "Mã phó bang chủ bị giết chân tướng không rõ, không được để bất kỳ kẻ nào thoát ra ngoài! Tên ác tăng này và đám người Mộ Dung thế gia là một giuộc!"

NPC Cái Bang cạnh đó nhận được chỉ thị, lập tức bao vây đám người A Chu, theo đó là nhóm ba người Phượng Vũ Cửu Thiên lại, tạo thành một vòng vây lớn hơn bao quanh vòng vây nhóm Vương Viễn, đồng thời bắt đầu thu hẹp dần về phía Bạch Thế Kính ngay giữa.

"Đậu xanh rau má! Ba tên ngu ngốc này!"

Nhìn cảnh này mà Mario muốn sụp đổ.

Nếu chỉ có mỗi Bạch Thế Kính và nhóm người Ăn Mày Tán Gái, với khinh công và tu vi của Vương Viễn và Mario, cho dù đánh không lại thì muốn chạy cũng không khó.

Nhưng bây giờ ba người Phượng Vũ Cửu Thiên làm như vậy, trực tiếp kéo tới một làn sóng đệ tử Cái Bang, má nó, thế này thì sao chơi lại được.

"Ấy chết… Ta tính sai!"

Phượng Vũ Cửu Thiên nhìn đám Cái Bang vây quanh lại đây thì vỗ tay đánh đét, ngơ ngáo cảm thán.

"Tính tính mẹ nhà ngươi ấy! Ngốc không chịu được!" Mario buồn bực mắng, nhìn đệ tử Cái Bang vây quanh mình thì lo lắng hỏi Vương Viễn: "Làm sao bây giờ? Có thể chạy thoát không?"

Kỳ thực đám đệ tử Cái Bang này không phải vấn đề gì lớn, mấy chốt là còn có một đám trưởng lão Cái Bang nữa, những trưởng lão này đều là BOSS. Một Bạch Thế Kính đã đủ khó chơi rồi, chọc tới một đống BOSS thì còn sống nổi nữa không hả?

"Có thể! Ngươi kìm chân Bạch Thế Kính, ta đi khuyên nhóm kia."

Vương Viễn chỉ chỉ Bạch Thế Kính, sau đó quay đầu làm thủ thế tạm dừng với đám Ăn Mày Tán Gái cách đó chưa đến hai mét, nhỏ giọng nói: "Ầy, người anh em à, tất cả mọi người đều là người chơi mà, cần gì muốn mạng nhau như vậy?"

"Đừng phí lời vô ích!"

Ăn Mày Tán Gái nghe vậy hơi sững sờ, mặc dù không biết rốt cuộc Vương Viễn muốn làm gì, nhưng vẫn lườm một cái rồi nói: "Giết ngươi có phần thưởng!"

"Ngươi có ngốc không đấy?" Vương Viễn khinh bỉ nói: "Chẳng lẽ giết Bạch Thế Kính thì không có phần thưởng à?"

"Chuyện này…?"

Ăn Mày Tán Gái nghe Vương Viễn nói thì đột nhiên có hơi mơ hồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận