Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 316: Hung thủ giết người Kiều Phong

Hơn nữa Bạch Thế Kính là cao thủ, vừa có thể tiếp cận Mã Đại Nguyên mà hắn không hề phòng bị, vừa im hơi lặng tiếng giết chết hắn đối với Bạch Thế Kính thì cũng không phải việc khó khăn.

Nhìn từ biểu hiện vừa rồi, Bạch Thế Kính cũng tương đối đáng nghi. Nếu như ở đây có hung thủ, không thể nghi ngờ Bạch Thế Kính là người có hiềm nghi lớn nhất.

Vì vậy nên Điều Tử có thể vô cùng chắc chắn mà nói những lời này với Bạch Thế Kính!

Nhưng phá án cần bằng chứng, không có bằng chứng thì Điều Tử suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không thể làm bằng chứng.

"Cảm ơn vị quan gia giúp vong phu giải oan!"

Lúc Điều Tử hùng hổ chĩa ánh mắt nhắm vào Bạch Thế Kính, Mã phu nhân lần thứ hai lên tiếng nói: "Nhưng Bạch trưởng lão chắc chắn không phải là hung thủ."

Âm thanh của Mã phu nhân tuy mềm nhẹ nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn.

"Tại sao lại nói như vậy?"

Điều Tử buồn bực hỏi.

Theo lý, Điều Tử đối với khả năng suy luận của mình vẫn khá là tự tin. Hiện tại đã tập trung được những người đáng nghi, bỗng dưng lại lòi ra một người nói mình phán đoán sai, Điều Tử cũng hết sức kỳ quái.

"Đêm qua lúc Đại Nguyên chết ta giật mình tỉnh giấc, loáng thoáng thấy được bộ dạng của hung thủ."

Mã phu nhân nhẹ giọng nói: "Vóc dáng tên hung thủ kia có chút cao lớn vạm vỡ, hoàn toàn khác với Bạch trưởng lão."

"Này..."

Điều Tử quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Thế Kính, chợt rơi vào suy tư.

Tuy rằng vóc dáng Bạch Thế Kính không thấp, nhưng chắc chắn không thể coi là vạm vỡ... Hiện tại nói đến cao lớn vạm vỡ ở đây cũng chỉ có một mình Vương Viễn.

Nghĩ đến đây, Bạch Thế Kính quay đầu liếc mắt nhìn Vương Viễn.

"A di đà phật, ngươi nhìn ta làm khỉ gì!" Vương Viễn giật mình nói: "Con mẹ nó ta mới là người không muốn Mã Đại Nguyên chết nhất đây. Hơn nữa ta là người chơi, giết gã ngươi cũng không quản được."

"Ừ! Đúng vậy!"

Điều Tử gật đầu, NPC với người chơi chém giết, chắc sẽ không kinh động đến quan phủ. Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi, nhiệm vụ của NPC là để người chơi giết, Mã Đại Nguyên này cũng không phải là BOSS có bản lĩnh gì, người chơi giết gã cũng không để làm gì.

"Cái Bang có ai có thân hình cao lớn vạm vỡ không?" Điều Tử quay sang hỏi những người khác.

"Này..."

Tên ăn mày của Cái Bang lại trầm mặc, đồng thời trên mặt tràn đầy kinh sợ và nghi hoặc.

Đệ tử Cái Bang nhiều như vậy, người cao to vạm vỡ cũng không ít. Nhưng người có thân phận cùng Mã phó bang chủ xưng huynh gọi đệ và có khả năng giết chết Mã phó bang chủ không gây ra động tĩnh nào cũng chỉ có hai người...

Hai người này đều là anh hùng cái thế, giống như thiên thần, sao có thể làm ra loại chuyện này được?

"Haiz..."

Mã phu nhân thấy cao tầng Cái Bang đều có vẻ mặt này, nhịn không được thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ cùng oán giận đồng thời thất vọng với đám lão già này.

Ngay sau đó Mã phu nhân liếc mắt nhìn mọi người, chân thành nói: "Trong đây nhiều người có cái nhìn lẫn lộn, ba vị thiếu hiệp có thể tìm một phòng để bàn bạc."

"Đương nhiên có thể!"

Điều Tử lập tức đáp ứng.

Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Mã phu nhân, nhất định là muốn nói cái gì nhưng lại không dám nói, sợ đắc tội ai đó.

Vẻ mặt của đám ăn mày này, giống như từ trong lời nói của Mã phu nhân đọc được vài thứ, nhưng bọn họ cũng không dám đối mặt.

Điều Tử là người chơi, nhất là người chơi có bệnh nghề nghiệp, tự nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chân tướng.

Điều Tử đồng ý, Rõ Như Ban Ngày tự nhiên cũng sẽ nối tiếp theo bước chân lão đại.

Bây giờ Vương Viễn cũng không thể đi đến nhà Mã Đại Nguyên tìm bức thư trước mặt nhiều người như vậy.

Chính là rảnh rỗi không có việc gì làm, xem náo nhiệt thì ai lại không muốn.

"Mời ba vị thiếu hiệp theo ta!"

Thấy ba người đồng ý, Mã phu nhân liền dùng tay làm động tác mời, dẫn ba người đi đến một gian phòng.

Nói thật, vị Mã phu nhân này quả là một vưu vật. Chỉ đơn thuần nhìn một bóng lưng đi ở phía trước cũng có thể khiến người ta nảy sinh những suy nghĩ kì lạ.

Dọc theo đường đi trong đầu Vương Viễn đều là cái gì "Vị vong nhân" các loại không thể giải thích nổi. Tác giả khiêm tốn, nho nhã, chính trực hoàn toàn không thể hiểu nổi trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Rất nhanh, ba người đã đi theo Mã phu nhân tiến vào trong phòng.

Sau khi xác định không ai có thể nghe được cuộc nói chuyện, Mã phu nhân tiện tay đóng cửa lại, sau đó trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Điều Tử.

"????!!!"

Điều Tử ngớ người tại chỗ, Mã phu nhân này tuy là NPC nhưng là một người hiện đại, Điều Tử đương nhiên không thể nhận nổi một cái lễ lớn như vậy. Vì thế nên vội vã nâng Mã phu nhân dậy nói: "Đây là tình huống gì?"

"Quan gia, ngài phải làm chủ cho nô gia!" Nước mắt Mã phu nhân thoáng cái đã chảy xuống.

Vương Viễn đứng ở một bên thấy thế, trong lòng giật thót.

"Ngươi có điều gì oan uổng cứ việc nói cho bản quan! Bản quan đương nhiên sẽ xử lý công bằng!" Điều Tử chính trực nghiêm nghị nói: "Hồng lão tiền bối của Cái Bang các ngươi lén lấy trộm đồ ăn trong hoàng cung, vụ án do chính tay ta xét xử, không lẽ còn có người khó đối phó hơn lão ấy?"

"Dạ!!" Mã phu nhân nhỏ giọng nức nở nói: "Vong phu chết oan ức! Khi còn sống nhà tôi là Phó bang chủ Cái Bang, nên ta biết rõ mọi người trong Cái Bang. Người tối hôm qua giết hại vong phu, tuy ta chỉ nhìn bóng lưng nhưng vẫn nhận ra được là ai."

"Ồ? Là ai?" Điều Tử cau mày hỏi.

Mã phu nhân ngẩng đầu nhìn Điều Tử, nén tiếng nỉ non, cắn răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Kiều Phong!!"

"Kiều Phong?"

Mã phu nhân vừa dứt lời, Điều Tử và Rõ Như Ban Ngày đều đồng thời kinh ngạc. Kiều Phong chính là Bang chủ chính thức của Cái Bang, chưởng môn một phái... Người này còn khó đối phó hơn so với chưởng quỹ phủi tay như Hồng lão tiền bối.

"Thối..."

Vương Viễn nghe vậy ngay lập tức nổi giận, hai chữ thối lắm suýt chút nữa thốt ra.

Kiều Phong là loại nhân vật gì? Đại BOSS cấp một trăm chín mươi, một tay kéo một đám xin cơm thành đại phái đệ nhất thiên hạ.

Khi Uông Kiếm Thông làm bang chủ còn phải nhìn sắc mặt của Thiếu Lâm, bây giờ Cái Bang dưới sự dẫn dắt của Kiều Phong địa vị trong chốn giang hồ lại nghiễm nhiên cao hơn ba phần so với Thiếu Lâm tự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận