Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 882: Xúi giục

"Đéo đỡ được!"

Vương Viễn nghe vậy mặt già đỏ lên, làm hình mẫu của tên Tứ Thập Cửu Lý Phong không phải chuyện tốt lành gì.

"Không phải ngươi nói ngươi là đường chủ Phong Lôi đường sao?" Phi Vân Đạp Tuyết tò mò hỏi.

"Ha ha ha!" Tứ Thập Cửu Lý Phong cười nói: "Phó, phó!"

"Hiểu rồi!"

Hai người Vương Viễn tỏ vẻ hiểu ra! Hiện tại rất nhiều chức phó có chứng nghiện giả làm chức trưởng khi trưởng không có mặt. Nhưng điều khiến Vương Viễn buồn bực là, tà giáo vẫn luôn có phúc lợi tốt hơn chính giáo, đồ đệ Đường chủ có thể làm Phó đường chủ, còn bản thân hắn đường đường là thủ đồ của phương trượng Huyền Từ, lại không thể là Phó trụ trì của Thiếu Lâm tự, ngươi nói xem có đáng thương hay không. Đó là còn chưa nói tới phương trượng tập sự của Thiếu Lâm có một đống lớn... người nào người nấy đều là lão hồ ly.

"Ngươi tìm Đông Phương huynh đệ có chuyện gì?"

Đồng Bách Hùng liếc mắt đánh giá Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết một phen, lạnh như băng hỏi.

"Đã sớm ngưỡng mộ đại danh của Đông Phương giáo chủ, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng kết giao!" Vương Viễn cười nói.

"Trở về đi!"

Vương Viễn vừa mới dứt lời, Đồng Bách Hùng đã lập tức vẫy tay xua đuổi: "Ta và Đông Phương huynh đệ là huynh đệ chí cốt mà hiện tại đến ta còn không gặp được người. Con lừa ngốc Thiếu Lâm tự như ngươi là cái thá gì? Vậy mà còn muốn gặp giáo chủ của chúng ta, từ xưa tới nay chính tà không chung đường, cút đi!"

"..."

Hai người Vương Viễn câm nín luôn, tên họ Đồng này thật vô liêm sỉ, ngươi không thấy được thì ta không thể gặp? Ở đâu ra cái đạo lý đó? Dù gì Vương Viễn cũng là đệ tử của khôi thủ chính phái, cho dù là gặp nhau trong chiến đấu, lấy thân phận của Vương Viễn thì Đông Phương Bất Bại cũng phải nói đôi câu khách sáo. Đồng Bách Hùng này lại cộc cằn như vậy, thật đúng là vô lễ.

Dĩ nhiên, Vương Viễn tới nơi này để làm việc không phải tới gây chuyện đương nhiên không thể đi gây sự với NPC được. Vì thế hắn cười híp mắt nói: "Không thể nào, Đồng trưởng lão chính là trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo, địa vị cao thượng, vì sao lại không gặp được giáo chủ chứ?"

Dầu gì Đông Phương Bất Bại cũng là người đứng đầu một giáo, lãnh tụ một phương, đột nhiên không lý do lại không gặp mặt trưởng lão trong giáo, nhất định là có chuyện, tám phần là cố ý gây xích mích. Đồng Bách Hùng này cộc cằn thô lỗ như vậy, chẳng bằng khơi mào oán hận giữa gã và Đông Phương Bất Bại, để gã đi lên nộp mạng trước.

Có thể giết ma nhân tà giáo một cách vô hình trong lúc cười nói, Vương Viễn không hổ là Hiệp thánh phật môn, công đức vô lượng.

"Bà nội hắn ta ấy!"

Vương Viễn không đề cập tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới Đồng Bách Hùng trực tiếp bùng nổ, lớn tiếng nói: "Còn không phải do tên cẩu họ Dương kia! Không biết gã dùng yêu thuật gì khiến Đông Phương huynh đệ nghe xong tin sái cổ, hiện tại còn đi theo tên cẩu đó làm xằng làm bậy trong giáo. Ông đây thật muốn dùng một đao chém chết gã!"

"Họ Dương? Dương Tiêu sao?" Phi Vân Đạp Tuyết nói: "Ta nghe nói ma giáo ở Tây Vực có một Dương Tiêu... nhưng hình như bị người ấn vào hố phân chết đuối rồi."

"Ha ha ha!" Vương Viễn cười cười, người đè chết Dương Tiêu trong hố phân không phải hắn sao.

"Dương Tiêu chó má gì ở đây!"

Đồng Bách Hùng lớn tiếng hét lên: "Là tên cẩu Dương Liên Đình kìa!"

"Sư phụ... Ngài nói ít vài lời đi!" Tứ Thập Cửu Lý Phong thấy Đồng Bách Hùng lớn tiếng như thế, vội vàng ngăn cản: "Chúng ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa đấy!"

"Ngươi sợ thì ngươi cút ngay!" Đồng Bách Hùng giận mắng lây, chỉ vào Tứ Thập Cửu Lý Phong nói: "Đồng Bách Hùng ta không có loại đồ đệ nhát gan như ngươi!"

"Đúng đấy!"

Lúc này Vương Viễn cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra, bèn sử dụng thuật Nói bằng bụng, chen miệng vào: "Đồng lão tiên sinh là nhân vật anh hùng cỡ nào, có thể làm tới vị trí như bây giờ, nhất định là lập được công lớn trong giáo, sao có thể e ngại một tên Dương Liên Đình!"

Nhật Nguyệt Thần Giáo là tà giáo, lập được công lớn cho Nhật Nguyệt Thần Giáo chẳng khác nào đã làm rất nhiều chuyện tàn bạo không có tính người, gài bẫy gã, Vương Viễn không có một chút gánh nặng tâm lý nào.

"Đúng vậy!"

Đồng Bách Hùng vốn là người đề cao công lao, nghiễm nhiên đã xem mình thành mãnh tướng đắc lực đệ nhất dưới trướng Đông Phương Bất Bại. Sau khi được Vương Viễn thổi phồng lên như vậy, gã lập tức nổ mũi, hét lên: "Nếu không có ta, Đông Phương Bất Bại đã sớm bị người chém chết rồi. Nếu không có ta, cha mẹ Đông Phương Bất Bại chết cũng không thể chôn cất! Dương Liên Đình kia là cái thá gì!"

"Đúng như vậy!" Vương Viễn tiếp tục nịnh nọt: "Đồng trưởng lão anh hùng cái thế, há có thể để người khi nhục như vậy. Cho dù là một người xuất gia như ta cũng không nuốt trôi cơn tức này, chắc chắn phải chặt chết tên ác tặc đã đem tới tai họa cho giáo phái!"

Vương Viễn cố ý nhấn mạng bốn chữ "Anh hùng cái thế", đội cho Đồng Bách Hùng một cái mũ thật cao. Mũ ngươi đã đội, muốn tự mình cởi xuống, vậy chỉ có ngươi mất mặt.

"Này..."

Mặc dù Đồng Bách Hùng cộc cằn, lại không phải loại ngây thơ ngu vl. Nghe tới chuyện giết Dương Liên Đình, sau lưng gã chợt lạnh, có chút tỉnh táo lại, ấp úng, khó xử.

Vương Viễn thấy thế cười nói: "Ha ha, kỳ thật không giết Dương Liên Đình cũng không sao, dù sao cũng sống chung một chỗ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, chịu chút ấm ức thì đã làm sao. Đồng trưởng lão đã từng ấy tuổi rồi, còn chuyện kinh hãi gì mà chưa trải qua đâu... Cũng đỡ cho Đông Phương giáo chủ trong lúc giận dữ lại sai Đồng trưởng lão làm luôn một trăm nhiệm vụ môn phái, làm không xong thì trực tiếp khai trừ, tiền thưởng liên tục mấy năm và tiền lương hưu cũng không được lĩnh."

"Bà mẹ nó!"

Đồng Bách Hùng ỷ thế dựa vào giao tình cứu mạng với Đông Phương Bất Bại, cho nên oán khí với việc Đông Phương Bất Bại sủng hạnh phế vật Dương Liên Đình rất nặng, mà thuật Nói bằng bụng này của Vương Viễn lại cực giỏi khoản mê hoặc tâm trí người.

Hai bút cùng vẽ, hiệu quả rõ rệt, Vương Viễn tiếp tục thêm một lúc, Đồng Bách Hùng trực tiếp rút đao nói: "Đa tạ Ngưu đại sư chỉ điểm mê hoặc, lão Hùng ta suy nghĩ cẩn thận rồi! Ta đây phải đi chém chết tên Dương Liên Đình, về công là trả cho bổn giáo một bầu không khí trong lành! Về tư, chính là loại trừ một đại họa cho Đông Phương huynh đệ!"

Nói xong, Đồng Bách Hùng khí thế hừng hực đi vào trong giáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận