Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1261: Hư Trúc dong dài

Sau khi đám người Đinh Xuân Thu chạy mất, một người phụ nữ mặc hồng y từ trời giáng xuống, trong tay còn ôm một đứa trẻ mập mạp.

“Là Diệp Nhị Nương!!”

Nhìn thấy người phụ nữ và đứa trẻ trong tay cô, Vương Viễn và Bôi Mạc Đình lập tức nhận ra người trước mặt này chính là Diệp Nhị Nương không chuyện ác nào không làm, một trong tứ đại ác nhân.

“Ồ, lại là hòa thượng ngươi à!” Nghe thấy giọng nói của hai người, Diệp Nhị Nương quay đầu lại, liếc mắt nhìn Vương Viễn một cách thâm tình và chân thành: “Lần trước chia tay ở hồ Tiểu Kính, đã được một khoảng thời gian rồi nhỉ.”

“Đúng vậy.” Vương Viễn cười hì hì, đáp: “Đã lâu không gặp, ngươi lại càng ra dáng phụ nữ rồi!”

“Soạt!”

Mấy người Mario và Điều Tử đồng loạt nhìn về phía Vương Viễn.

Hòa thượng chó này thật sự không hề kén chọn, bắt được ai cũng dám trêu ghẹo, lần trước trên núi Nga Mi, Vương Viễn còn ghẹo Diệt Tuyệt, mọi người tưởng rằng đó đã là giới hạn của hắn rồi, nhưng không ngờ lần này ngay cả Diệp Nhị Nương mà hắn cũng dám ra tay.

“Ha ha!” Diệp Nhị Nương cười một cách quyến rũ, đáp: “Hòa thượng thối, ngươi biết phụ nữ thế nào sao?” Vừa nói, Diệp Nhị Nương vừa xoay eo, bước về phía Vương Viễn.

“…”

Tống Dương chẳng nói câu nào, mặt mày u ám đứng ở trước mặt Vương Viễn, trừng mắt nhìn Diệp Nhị Nương một cách dữ tợn.

Diệp Nhị Nhương nhìn bộ dáng này của Tống Dương, phụt một tiếng bật cười: “Ha ha! Nhìn ngươi sốt ruột chưa kìa, tỷ tỷ đây còn giành hòa thượng với ngươi chắc? Ta còn phải đi tìm Xuân Thu ca ca đây, các ngươi chơi tiếp đi!”

Nói xong, Diệp Nhị Nhương quay người, bay về phía Đinh Xuân Thu đã chạy trốn.

“Chậc chậc chậc…” Vương Viễn cảm khái: “Người phụ nữ này thật có sức hấp dẫn, hòa thượng cũng sắp không giữ nổi nữa rồi…”

“Bốp!”

Vương Viễn còn chưa nói xong, Tống Dương đã đạp một cước lên đầu gối hắn, đạp lời nói phía sau của hắn trở về.

“Lão Ngưu được đó!”

Mario và Bôi Mạc Đình nhao nhao dựng ngón cái với Vương Viễn.

Đạo Khả Đạo cũng phục sát đất, xúc động bảo: “Ngưu ca, ngày khác ngươi phải dạy ta một chút đấy nhé.” Trêu ghẹo người phụ nữ của mình, là truyền thống của phái Cổ Mộ, Đạo Khả Đạo vốn cho rằng chỉ có anh đẹp giai như Dương Quá mới có thể muốn làm gì thì làm, nhưng không ngờ một người có tướng mạo như Vương Viễn, lại còn là hòa thượng mà cũng to gan như vậy.

Nhưng lần này cũng may có Diệp Nhị Nương, chứ đệ tử phái Tinh Túc nhiều như vậy, Đinh Xuân Thu cứ ném mãi, phỏng chừng ngoại trừ Vương Viễn ra, thì hôm nay mọi người chẳng ai sống sót được.

“Ta đột nhiên phát hiện ra một chuyện!”

Ngay khi mọi người đều đang trêu chọc Vương Viễn, thì Điều Tử lại mang vẻ mặt nghiêm túc.

“Sao thế?” Vương Viễn tò mò hỏi.

“Vừa rồi trước khi Diệp Nhị Nương tới, ta đã cảm giác được khí tức của Hư Trúc ở gần đây… Sau khi cô ta tới, ta lại cảm giác được khí tức của Hư Trúc trên người cô ta… thật kỳ quái…”

“Cái này…”

Trong lòng Vương Viễn khẩn trương cả lên: “Hư Trúc sẽ không bị ả ta giết chết rồi đấy chứ?”

Diệp Nhị Nhương này được xưng là không chuyện ác nào không làm, giết người đối với cô mà nói cũng không có gánh nặng tâm lý gì cả.

“Rất có khả năng!” Điều Tử nhíu mày, bảo: “Bởi vì khí tức của Hư Trúc vẫn còn ở đây như cũ… Ta nghi ngờ thi thể của hắn còn đang ở gần đây, chúng ta mau chóng đi tìm xung quanh xem.”

“Vụt!”

Mấy người Vương Viễn vừa định tản ra bốn phía để tìm kiếm thi thể của Hư Trúc ở gần đây, thì đột nhiên có một tăng nhân nhảy ra từ trong bụi cây.

Tăng nhân này tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mày rậm mắt to, cái mũi to dẹt và thấp, dung mạo có hơi xấu xí, trên áo nhà sư có rất nhiều vết vá, nhưng lại vẫn sạch sẽ.

Tiểu tăng nhân nhìn thấy mấy người Vương Viễn, mới xông tới hành lễ với mấy người, rồi bảo: “A di đà phật, cảm ơn mấy vị đã đánh lùi mấy ác nhân đó… bằng không, tiểu tăng cũng không dám ra ngoài.”

“Ngươi cũng là hòa thượng Thiếu Lâm sao?” Vương Viễn liếc mắt quan sát tăng nhân đó từ trên xuống dưới và hỏi.

Trong trò chơi, cũng không chỉ có một môn phái hòa thượng, sự khác biệt đều nằm ở phục sức, mà áo nhà sư của tiểu hào thượng này lại giống của Thiếu Lâm tự.

“Tiểu tăng là Hư Trúc!” Tiểu hòa thượng tự mình giới thiệu.

“Hư Trúc? Ngươi chính là Hư Trúc? Ngươi vẫn chưa chết!”

Nghe được lời tự giới thệu của Hư Trúc, đám người Vương Viễn đều kích động, không nhịn được mà hỏi.

“Tại sao ta lại phải chết? Nhìn thấy mấy ác nhân đó, ta đã trốn đi thật xa rồi mà.” Hư Trúc thành thật đáp: “Phương trượng nói với ta rằng, tuy chúng ta là hòa thượng, phải bảo vệ chính nghĩa, nhưng cũng phải lượng sức mà làm, nếu mình không đánh lại được người ta mà còn xông lên thì chính là tự tìm đường chết, giết sư sát nghiệp rất nặng, Phật viết…”

Hóa ra Đinh Xuân Thu này chính là BOSS trong nhiệm vụ tìm kiếm Hư Trúc, Hư Trúc nấp ở trong bụi cỏ bên cạnh, chỉ có đánh lùi phái Tinh Túc, thì hắn ta mới dám nhảy ra.

“Được rồi được rồi được rồi!” Mắt thấy Hư Trúc sắp tiếp tục dong dài, Vương Viễn nhanh chóng ngắt lời: “Đi thôi, về chùa với ta đi.”

“Ngươi là ai? Tại sao ta phải đi về cùng ngươi?” Hư Trúc lùi lại một bước, hỏi Vương Viễn một cách cẩn thận: “Phương trượng đã nói, thế gian mê hoặc mắt người… lừa bán hòa thượng là việc làm không đúng, phụ nữ trẻ em cần phải được bảo vệ… thế giới hòa bình cuối cùng mới…”

“Ta có thể đánh hắn ta một trận không?” Thấy Hư Trúc này từ không nói chuyện với người lạ, nói đến yêu thương phụ nữ và trẻ em, rồi lại đến hòa bình thế giới, khiến đầu mọi người đều to lên gấp đôi. Tiểu hòa thượng này tuổi tác không lớn, nhưng con mẹ nó, cái miệng nhỏ thật biết nói chuyện.

“Tại sao lại muốn đánh ta?” Hư Trúc nói tiếp: “Tiểu tăng ăn nói vụng về, không biết nói chuyện, cũng không biết… phương trượng bảo…”

“Câm miệng!” Vương Viễn trừng mắt nhìn Hư Trúc một cách dữ tợn rồi nói: “Ta chính là đại đệ tử của phương trượng Huyền Từ Thiếu Lâm tự tôn kính! Phụng lệnh của phương trượng tới tìm ngươi về! Ngươi cũng đừng có nói nữa!”

“Hóa ra ngươi chính là Ngộ Si đại sư!” Hư Trúc nói trong sự hưng phấn: “Nghe phương trượng nói, ngươi chính là cao tăng Phật pháp số một trên thế gian hiện nay..”

“Ngươi có khát không?” Vương Viễn cũng muốn đánh người, nếu không phải Hư Trúc bị nghi ngờ là con riêng của Huyền Từ, thì sợ rằng Vương Viễn đã sớm vả cho hắn một phát rồi, tiễn hắn một đoàn đường về tây thiên cực lạc từ trước rồi.

Đám người Tống Dương trốn ở một bên thật xa, ôm miệng cười lén, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ trông thấy Vương Viễn chịu thua như vậy.

Đánh cũng không dám đánh, giết cũng không dám giết, lại còn phải chịu đựng lải nhải.

Ác nhân có ác nhân trị mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận