Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1494: Thôi toang, bị gài rồi!

“Cho nên chúng ta không cần truyền tống tất cả mọi người qua, chỉ cần tìm mấy cao thủ, kéo chân hắn một hai phút là được.” Chân Trời Như Kề Bên nói.

“Ý này…”

Trăng Sáng Mọc Trên Biển thoáng ngẩn người: “Ừm, ngươi nói rất đúng, nhưng ai trong chúng ta có thể kéo chân hắn một phút được?”

Nói thật, Vương Viễn đến cao thủ tuyệt đỉnh cũng diệt được trong chớp nhoáng thì mười người chơi tầm thường muốn kéo chân hắn một phút còn khó hơn so với tưởng tượng nhiều.

“Chúng ta dĩ nhiên không làm được.”

Chân Trời Như Kề Bên cười bảo: “Chuyện chuyên nghiệp tất nhiên cần tìm người chuyên nghiệp đi làm.”

“Nói có lý lắm!” Trăng Sáng Mọc Trên Biển vỡ lẽ.

Bên phía Vương Viễn, hắn vẫn đang chạy thục mạng ngoài dã ngoại, sau mông bám theo một biển người chơi mênh mông bát ngát.

Bằng vào tốc độ hơn người và thuật dịch dung, Vương Viễn tránh thoát hết lần bao vây này đến lần bao vây khác, chạy thẳng đến phiến rừng rậm ngoại thành Trường An.

Lúc này, trong kênh đoàn đội của Một Đám Ô Hợp nhảy ra tin nhắn: “Lão Ngưu chạy mau, tạo độ lại đổi mới rồi!”

“Biết rồi!”

Vương Viễn tùy tiện trả lời một câu, chán nản vươn vai, sau đó thuần thục trèo lên lưng gấu Thái Cực, lao thẳng vào khu vực sâu nhất trong rừng.

“Xoạt!”

Nhưng đúng vào lúc này, một luồng sáng trắng nhoáng lên, bên người Vương Viễn xuất hiện một đội ngũ, vây hắn vào giữa.

Trên người tất cả thành viên trong đội ngũ đều có ánh sáng lưu chuyển, khí thế kinh người, hiển nhiên là cao thủ đã phi thăng rất lâu.

Sau khi phi thăng, tu vi người chơi tăng nhanh, khí thế càng mạnh, hiệu ứng đặc biệt quanh người là phương thức trực tiếp nhất giúp ta phán đoán.

“!!!”

Trong lòng Vương Viễn thầm hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy đội ngũ trước mặt này cực kỳ quen mắt.

Người cầm đầu tướng mạo vô cùng đẹp trai, đeo một thanh kiếm bên hông. Đứng bên trái y là một hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ, tay cầm đại đao nhuốm máu. Bên phải một một đệ tử Thiếu Lâm mặc cà sa vàng, trên người có phật quang lưu chuyển.

Cạnh đó còn có một người mặc nguyên cây đen, thế đứng vững chãi, phần thân từ thắt lưng đổ xuống tràn trề sức mạnh.

Ngoại trừ mấy người này còn có cao thủ Mộ Dung thế gia, cao thủ phái Hoa Sơn, cao thủ phái Võ Đang. Và tu vi của đám người này không thấp.

Khi Vương Viễn thấy cao thủ phái Thiên Sơn đứng sau mình thì không khỏi sửng sốt.

Cao thủ Thiên Sơn mày kiếm mắt sáng, dáng dấp tuấn tú, không phải đẹp kiểu ẻo lả mà là cực kỳ nhanh nhẹn, phóng khoáng và đẹp trai. Sau lưng y đeo một thanh kiếm, người khoác trường bào màu trắng, giống như kiếm tiên hạ phàm.

“Ngươi là Lý…” Vương Viễn há miệng định gọi một cái tên nhưng chợt phát hiện ra mình đã quên tên người này.

“Lý Vũ Thâm!” Kiếm khách kia câm nín nói: “ID trong trò chơi là Lý Tiêu Dao.”

Dầu gì cũng từng giao thủ, thế mà lại bị người ta quên tên, Lý Tiêu Dao buồn bực lắm.

“À đúng rồi, là Tiểu Vũ!” Nhận được nhắc nhở, lúc này Vương Viễn mới nhớ ra tên thật của Lý Tiêu Dao.

Hồi mới đánh Hoa Sơn Luận Kiếm, hắn ta chính là cao thủ Kiếm Tiên trấn bang của Bên Bờ Hải Hà – Lý Tiêu Dao, song vì là bại tướng dưới tay mình nên Vương Viễn không ấn tượng nhiều lắm. Ấn tượng sâu đậm nhất với người này chính là hắn ta và Tống Dương khá thân quen, nghĩ đến đây thôi là Vương Viễn chỉ muốn đấm cho hắn ta mấy phát.

Tuy nói vậy nhưng sau lưng Lý Tiêu Dao là Lý gia, thân thủ vẫn rất mạnh, cao hơn Tống Dương một chút, song lúc đó lại đụng độ Vương Viễn nên mới thua.

Đi cùng với hắn ta dĩ nhiên đều là cao thủ của Bên Bờ Hải Hà.

Người rất tuấn tú là đội trưởng Biển Trời Một Màu, đệ tử Huyết Đao Môn tên là Máu Chảy Nghìn Dặm, đệ tử Thiếu Lâm tự tên Tâm Sinh Tướng, còn người chơi có thân dưới vững như bàn tọa kia tên Ngọn Gió Trên Biển, dùng bộ cước pháp tên Phong Thần Châu gì đó, khá ngạo mạn.

“Đúng vậy Ngưu ca, là ta đây! Sao ngươi lại biến thành em họ của ta rồi?”

Lý Tiêu Dao đen mặt hỏi.

Em họ mà hắn ta nhắc đến dĩ nhiên là Tống Dương rồi.

Ngoại hình và giọng nói có thể giống y đúc nhưng khí chất giảo hoạt kia của Vương Viễn không lẫn vào đâu được. Lý Tiêu Dao mới đầu còn chưa nhận ra, đến lúc Vương Viễn mở miệng là tất cả lập tức bại lộ.

Sao Tống Dương không nhận ra mình được chứ?

“Em họ? Ha ha!” Vương Viễn tự biết mình lỡ lời, vội vàng nói: “Hôm nay ta khá bận, đợi khi khác sẽ chơi với ngươi.”

Thấy mấy người kia bao vây mình lại, Vương Viễn biết ngay đám này đến không có ý tốt gì, nói đại mấy câu rồi co cẳng bỏ chạy.

“Bốp!”

Nhưng đúng vào lúc đó, cao thủ Lục Phiến Môn nhấc tay lên một cái, trên đầu Vương Viễn xuất hiện một ký hiệu.

Biển Trời Một Màu lùi về sau một bước, đặt ngang trường kiếm trước mặt rồi nói: “Ngưu ca, ngươi cho là chúng ta đến đây nhìn dáng vẻ đàn bà của ngươi à?”

“Nói cứ như thể ngươi không được đàn bà nuôi ấy!” Vương Viễn cười híp mắt đốp chát lại.

Mồm miệng Vương Viễn rất thối, bốn chữ “được đàn bà nuôi” cực thâm, không những nói Biển Trời Một Màu được mẹ nuôi, còn giễu cợt hắn ta lớn rồi mà vẫn còn ăn bám mẹ.

“Cha tiên sư nhà ngươi!”

Bàn về độ khua môi múa mép, Biển Trời Một Màu sao có thể là đối thủ của Vương Viễn được. Biển Trời Một Màu đỏ bừng mặt, thúc giục linh lực, trường kiếm lóe lên ánh kiếm chói mắt.

Những người khác thấy vậy cũng rối rít vận chuyển linh khí, binh khí trong tay lóe lên ánh sáng kinh người.

“Ngưu ca, đắc tội rồi!”

Lý Tiêu Dao duỗi kiếm chỉ ra, trong lỗ mũi phun ra một luồng kiếm khí màu trắng, lao về phía Vương Viễn.

[Bát Hoang Kiếm Khí]!

Đây là chiêu thức thần kỳ trong tuyệt học Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công của phái Thiên Sơn, thúc giục chân khí trong cơ thể hóa thành kiếm khí, có thể thu phát tùy ý.

Cao thủ chưa độ kiếp mà sử dụng Bát Hoang Kiếm Khí trông rất mất mặt, nhìn chẳng khác nào đang thò lò mũi xanh. Nhưng sau khi lên cấp Tiên Thiên, kiếm khí trở nên sắc bén cực kỳ, có thể chém đinh chặt sắt, uy lực mạnh mẽ vô cùng.

“Hừ!”

Vương Viễn cười lạnh một tiếng: “Có chút tài mọn này cũng dám múa rìu qua mắt thợ hả?”

thợ hả?”

Không đợi kiếm khí cuốn tới, Vương Viễn đã ngưng tụ Kim Cương Chưởng Lực trên tay phải, dùng một chiêu Ngã Phật Từ Bi đánh về phía Bát Hoang Kiếm Khí.

Linh lực của cao thủ Tiên Thiên tuy mạnh nhưng không ngăn nổi nội lực hùng hậu của Vương Viễn.

“Phụt!”

Chưởng lực và kiếm khí va chạm vào nhau, tiêu tán giữa không trung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận