Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1345: Cúi đầu trước thế lực tà ác

Ông đây đường đường là người chơi có tiền nhất trò chơi, phù Chu Tước cũng phải hơn trăm cái, thế đã tính là nhiều chưa?

Một sấp phù Chu Tước có chín mươi chín tấm, hai sấp là một trăm chín mươi tám tấm, cứ cho mỗi tấm giá năm mươi vàng thì trong chớp mắt Phi Vân Đạp Tuyết đã ném xấp xỉ mười nghìn vàng qua cửa sổ…

Mười nghìn vàng đó! Đổi thành nhân dân tệ là mấy trăm nghìn.

Đám Cửu Thiên Lôi Kiếp bị tiền của nhà giàu nện chết tại chỗ! Tính ra chết giữa núi tiền cũng đáng lắm! Chỉ sợ đây là lần đầu tiên mà bọn họ được chết một cách xa xỉ như vậy.

Dĩ nhiên, ném đống bùa đắt đỏ năm mươi vàng một tấm kia không phải để nổ cho ngươi sợ mà hiệu ứng nó gây ra cũng đặc biệt chói mắt. Mỗi lần sử dụng sẽ có một con phượng hoàng xinh đẹp rực rỡ giáng xuống. Phi Vân Đạp Tuyết ném gần hai trăm tấm phù Chu Tước lận, hiệu ứng kia chấn động đến đâu có thể tưởng tượng được.

Gần hai trăm con phượng hoàng thi nhau lao xuống, lửa vồng lên cao chừng vài chục trượng. Cách một không gian thực tế ảo, Vương Viễn dường như ngửi được cả mùi cháy khét, thậm chí còn thấy game hơi lag. May mà máy chủ của công ty Long Đằng đứng đầu thế giới về độ trâu và ổn định, nếu không hiệu ứng đặc biệt từ phù Chu Tước đủ khiến người chơi lag chết.

Người có tiền đáng sợ thế đấy, dùng hiệu ứng đặc biệt từ đạo cụ thôi cũng đủ tạo thành hiệu quả khống chế với ngươi.

Đợi lửa dần tắt, đám Cửu Thiên Lôi Kiếp đã bị đốt thành tro. Vương Viễn cả người ướt đẫm mồ hôi đứng dựa vào tường, dường như cũng bị “màn trình diễn đặc sắc” mới nãy làm cho hốt hoảng.

Đám Phượng Vũ Cửu Thiên chắc sợ đến tắt tiếng luôn rồi.

Này… Này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Người nào dùng tiên thuật? Trong trò chơi có tiên nhân hả?

“Ngươi muốn chết à?”

Vương Viễn ngẩng đầu lên, tức giận quát đồng đội… May mà Kim Cương Bất Hoại Thần Công của mình có hiệu quả vô địch, nếu không quả thả phượng hoàng như ném bom nguyên tử này cũng dám đốt hắn thành tro lắm. Sức mạnh của nhân dân tệ người phàm sao chống đỡ được đây?

“Thì ngươi bảo dùng nhiều vào mà! Giờ lại quay sang trách ta!” Phi Vân Đạp Tuyết giở giọng khinh thường: “Ta mới dùng hai sấp thôi đó… Vốn định ném hết nhưng nghĩ lại còn chưa cứu được Đồng Lão nên mới nhịn xuống.”

“Trong túi ngươi còn bao nhiêu?” Điều Từ đứng bên cạnh cất giọng yếu ớt hỏi.

“Hai bó!” Phi Vân Đạp Tuyết thành thật đáp.

“Ngươi đi chết đi!” Vương Viễn giơ ngón giữa với Phi Vân Đạp Tuyết.

Một bó tương đường hai mươi sấp… Tên khốn này mua bùa toàn tính bằng bó thôi hả? Một loại mua hai bó, bốn loại cộng lại chả phải là tám bó à?

“Đừng bảo là ngươi mang tám bó bùa ra ngoài đó nhá?” Điều Tử thở dài thườn thượt.

Phi Vân Đạp Tuyết đáp lại đầy đơn giản: “Mua cả bó tiết kiệm được nhiều không gian túi… Cũng đỡ phiền nữa.”

“Nhà giàu tự chơi một mình đi!” Điều Tử câm nín không thôi.

Nói chuyện với người có tiền phải giữ tâm trạng bình tĩnh, bởi vì không biết lúc nào ngươi sẽ muốn dúi hắn ta xuống đất đánh một trận cho hả dạ.

Vương Viễn lớn tiếng nói với đám Phượng Vũ Cửu Thiên: “Ba người các ngươi có tuyệt học xịn sò gì thì chia sẻ với bọn này chút đi!”

“Cha tiên sư nhà ngươi!” Phượng Vũ Cửu Thiên thầm mắng một câu, mặt ngoài thì khách sáo hỏi: “Ngưu ca, sao ngươi cũng ở đây?”

“A di đà phật, Ngưu ca phù hộ cho ngươi! Hiện tại ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nhất định phải thành thật trả lời nếu không ta sẽ làm thịt cả ba!” Vương Viễn làm dấu thập tự trước ngực, dùng vẻ mặt hiền lành nói lời đe dọa.

“Bọn ta biết gì sẽ nói nấy!” Phượng Vũ Cửu Thiên lại theo thói quen cúi đầu trước thế lực tà ác.

“Các ngươi tụ tập lại đây còn bắt chưởng môn phái Thiên Sơn ta, rốt cuộc là có mục đích gì?” Vương Viễn không thể hiểu nổi mục đích của đám Phượng Vũ Cửu Thiên.

Nếu chỉ muốn tuyệt học thôi thì đâu cần làm căng đến vậy.

“Tạo phản!”

Phượng Vũ Cửu Thiên khái quát gọn lại bằng một cụm từ.

Ô lão đại muốn phản lại Thiên Sơn Đồng Lão, Mộ Dung Phục muốn lôi kéo nhân sĩ võ lâm phản lại triều đình.

“Tạo phản là tội lớn, chuyện này có đáng tin không?” Điều Tử cực kỳ nhạy bén đánh hơi ra hơi thở phạm tội.

“Mẹ nó cực kỳ đáng tin luôn!” Phượng Vũ Cửu Thiên nói: “Mộ Dung Phục là hậu duệ nước Yến, trên người y còn có ngọc tỷ truyền quốc và gia phả kia kìa, những năm qua y vẫn luôn chiêu binh mãi mã để làm phản.”

“Giỏi thât! Chí hướng cũng cao đấy! Cha ta cũng ôm kỳ vọng như vậy với ta!” Vương Viễn cảm thán không thôi, sau khi làm nhiệm vụ Trân Lung Trận Kỳ, hắn biết Mộ Dung Phục là người nước Yến, nhưng không ngờ y còn muốn tạo phản. Đây đúng là một tin động trời.

Song đầu óc Mộ Dung Phục hình như có vấn đề, một đám yêu ma quỷ quái của ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo mà không giải quyết được một cô gái (kỳ thực đã là bà già) thì tính tạo phản thế nào? Con đường tương lai chưa gì đã mờ mịt thế đấy.

“Lão Mộ à… Đừng bảo với ta là ngươi trông cậy hết vào đám người không ra gì này nhé?”

Vương Viễn tính nói đôi ba câu châm chọc Mộ Dung Phục, nhưng lúc nhìn sau lưng Phượng Vũ Cửu Thiên thì không thấy bóng dáng đám người Mộ Dung Phục đâu, chẳng biết y đã rời đi từ lúc nào, đến cả người của ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo cũng mất tiêu.

“Ý? Đám Mộ Dung Phục đâu rồi? Sao chẳng thấy ai vậy?” Vương Viễn thấy vậy vội vàng hỏi Phượng Vũ Cửu Thiên.

“Thấy đám bọn ta chết sạch thì đuổi theo Hư Trúc rồi.” Phượng Vũ Cửu Thiên đáp: “Thiên Sơn Đồng Lão khả năng dính líu đến nhiều mặt lợi ích… Bọn họ lười dây vào ngươi…”

“Thôi xong!”

Vương Viễn nghe vậy thì biến sắc, vội vàng lôi quần áo của Hư Trúc ra đưa cho Điều Tử: “Điều Tử, mau xác nhận tọa độ của Hư Trúc! Chúng ta phải tìm được hắn trước Mộ Dung Phục.”

“Con mẹ nó! Ngươi coi ông đây là cảnh khuyển thật đấy hả?”

Điều Tử bực bội mắng Vương Viễn một câu, nhưng hắn ta cũng biết chuyện quá khẩn cấp không kịp nhiều lời. Điều Tử vẫn cầm lấy quần áo của Hư Trúc, khóa hơi thở ở bên trên lại, sau đó đi thẳng về hướng tây bắc.

Vương Viễn cũng không tiếp tục nhiều lời với đám Phượng Vũ Cửu Thiên, xoay người ngồi lên gấu mang theo Phi Vân Đạp Tuyết theo sát đằng sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận