Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 430: Thắng bại đã rõ

Đây cũng là lí do vì sao ngày trước phái Thiên Sơn vô cùng mạnh, nguyên nhân chính là do đặc thù võ học của phái Thiên Sơn, công pháp cấp thấp cũng có chứa sát thương thuộc tính Băng.

Đối với tấn công thuộc tính, người chơi cần dùng kháng thuộc tính tương ứng.

Mà loại kháng thuộc tính này, thuộc về thuộc tính nửa ẩn dấu, không thể tùy ý tăng cấp như căn cốt, lực cánh tay được. Chỉ có một vài công pháp đặc biệt, đan dược hiếm hoặc trang bị mới có khả năng tăng kháng thuộc tính. Ví dụ như Hỏa Vân Đan, là đan dược tăng kháng thuộc tính Hỏa.

Đương nhiên, giai đoạn đầu tấn công thuộc tính rất ít khi được người chơi dùng đến. Vì công pháp và đạo cụ dùng để nâng cao kháng thuộc tính ở giai đoạn đầu game vô cùng ít ỏi.

Tuy rằng bản thân Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công, nhưng khả năng phòng ngự chỉ tập trung nhằm vào tấn công bên trong và tấn công bên ngoài, ngoài ra còn gia tăng thêm thuộc tính định lực. Đối với tấn công bên ngoài thì có tác dụng kiềm chế và với độc tố có hiệu quả kháng độc. Đối với khống chế và sát thương do các loại thuộc tính băng sương, hỏa diễm gây ra thì không có tác dụng.

Chính vì vậy, một chiêu Lý Sương Băng vừa rồi Băng Hỏa Độc Long đánh vào mặt đất, Vương Viễn mới không có bất kì sức chống cự nào.

Đối với sát thương do hỏa diễm gây ra cũng vậy.

Hiệu quả đặc biệt của thuộc tính Hỏa là cháy, tuy không có khả năng khống chế như thuộc tính Băng nhưng cũng vô cùng đáng sợ. Hơn nữa phòng thủ của người chơi không có tác dụng đối với tấn công thuộc tính.

Lúc này tốc độ Vương Viễn bị giảm xuống không thể cử động được, đối mặt với một miệng lửa của Băng Hỏa Độc Long, Vương Viễn không đỡ được, cũng không né được.

"Phừng!!"

Ngọn lửa bùng lên trước gió, trong nháy mắt Vương Viễn bị cắn nuốt.

"Xong đời rồi!" Thấy Vương Viễn bị ngọn lửa bao trọn, trong lòng Độc Cô Tiểu Linh chấn động. Không ngờ người mạnh mẽ như Vương Viễn cũng không chống lại được ngọn lửa kia.

Lại nhớ đến mỗi ngày Vương Viễn đều xúi người khác đốt núi, đốt cây, đốt nhà. lúc này lại rơi vào kết cục này. Thật đúng như câu nói, trời đất tuần hoàn báo ứng không chừa một ai.

"Còn có thể như vậy được sao?" Nhìn Vương Viễn bị ngọn lửa bao vây trên sân, vẻ mặt Tống Dương kinh ngạc. Với tư cách là một người mới chơi game, Tống Dương cũng ý thức được kinh nghiệm trong game có tầm quan trọng như thế nào.

"Ha ha ha!"

Băng Hỏa Độc Long càng cười đắc ý nói: "Ngưu huynh, thật có lỗi! Tuy chiêu này tàn nhẫn, nhưng không có chiêu này ta quả thật không đánh lại ngươi!"

Còn không phải sao, trong game không có cảm giác đau đớn, nhưng có cảm giác về nhiệt độ. Cảm giác bị đốt cháy chết tươi không thể nào dễ chịu được.

Đương nhiên, "Hỏa Ảnh Nhẫn Giả" từng tố giác cho chúng ta biết, ngọn lửa không gây thương tổn...

"Vù..."

Băng Hỏa Độc Long vừa dứt lời, cát trên bờ biển đột nhiên tản ra bốn phía giống như bị gió thổi. Cùng lúc đó từ bên trong ngọn lửa truyền ra một âm thanh quen thuộc: "Thật sao? Một chút lửa này đã muốn ta chết cháy?"

"?!!"

Nghe thấy tiếng của Vương Viễn, nụ cười trên mặt Băng Hỏa Độc Long cứng đờ.

"Xem ra một ngọn lửa là không giết được hắn!"

Băng Hỏa Độc Long cả kinh trong lòng, lúc này lại một lần nữa mạnh mẽ uống một ngụm rượu. Ngọn lửa lần này so với lần trước còn mạnh mẽ hơn, phun ra ngoài. Ngọn lửa đang vây lấy Vương Viễn trong nháy mắt tăng vọt, đón gió ngất trời cao đến cả trượng.

Để chắc chắn đốt Vương Viễn ra tro, Băng Hỏa Độc Long cũng không che giấu nữa. Ôm hồ lô phun lửa từng ngụm, ngọn lửa càng ngày càng lớn.

Ngay lúc Băng Hỏa Độc Long đang phun lửa, phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một xoáy cát. Một thứ gì đó trông như cái kén trồi lên trong vòng xoáy.

"Không tốt, phía sau ngươi có gì kìa!"

Nhìn thấy kén cát, gương mặt Ngọc Thụ Lâm Phong biến sắc, vội vàng nhắc nhở.

Nghe thấy tiếng của Ngọc Thụ Lâm Phong, Băng Hỏa Độc Long liền vội vàng xoay người lại, lúc này kén cát cũng chậm rãi mở ra.

"Soạt soạt!"

Một bàn tay mạnh mẽ từ trong kén cát lao ra ngoài, nắm lấy cổ áo Băng Hỏa Độc Long.

Kén cát nứt ra, để lộ một hòa thượng béo, tay phải cầm một cây thiền trượng, oai phong lẫm liệt, giống như Kim Cang giáng thế.

[Sa Linh Châu]: Báu vật trấn dưới đáy sông Hoàng Hà, người sở hữu có thể điểu khiển được cát vàng trong nghìn dặm.

"Này..."

Băng Hỏa Độc Long thấy năng lực điều khiển cát của Vương Viễn, tròng mắt sắp muốn bay ra ngoài.

Nhưng dù sao cũng là đại cao thủ, nhoáng một cái, Băng Hỏa Độc Long đã kịp phản ứng lại. Bị Vương Viễn nắm, Băng Hỏa Độc Long cũng không giãy giụa lui về sau, mà mạnh mẽ tiến lên trước, giơ hai tay lên, thuận thế đánh thẳng vào ngực Vương Viễn.

Vương Viễn không chút lo lắng, lôi mạnh cổ áo của Băng Hỏa Độc Long đẩy về phía trước, đồng thời nhảy về phía sau, mở rộng cánh tay ra.

Vóc người Vương Viễn cao lớn, tay chân vốn đã dài, khoảng cách một tay tóm người so với hai tay thì xa hơn một chút, sau khi lùi lại, vừa vặn tránh thoát đòn tấn công của Băng Hỏa Độc Long.

Băng Hỏa Độc Long sử dụng hết chiêu thức, một đòn cũng không trúng, lảo đảo một cái suýt chút nữa gục ngã, hơn nữa kĩ năng còn trong thời gian chờ không thể tấn công liên tục.

Vương Viễn mở rộng cánh tay nhân cơ hội kéo về sau, lôi Băng Hỏa Độc Long về phía mình. Đồng thời nhấc nhẹ chân phải, đá một cước vào bắp chân Băng Hỏa Độc Long.

"Ui da!"

Băng Hỏa Độc Long kêu thảm một tiếng, bổ nhào trên mặt đất.

Vương Viễn quay người lại, lật tay chế trụ cánh tay của hắn ta đi tới phía sau Băng Hỏa Độc Long, đạp một cái lên lưng hắn, mạnh mẽ vặn một cái.

Một tiếng "Răng rắc" vang lên.

Cánh tay Băng Hỏa Độc Long bị Vương Viễn bẻ gãy, cánh tay phải bị phế, Băng Hỏa Độc Long có giãy dụa nữa cũng không đứng dậy nổi.

"A di đà phật!"

Vương Viễn niệm một tiếng a di đà, giơ thiền trượng trong tay lên, tay cầm trượng đập vào sau gáy Băng Hỏa Độc Long, trực tiếp siêu độ.

Cảnh tượng trước mắt Băng Hỏa Độc Long nhoáng một cái, đi theo bước chân của Ngọc Thụ Lâm Phong tới điểm sống lại.

Khuôn mặt Âu Dương Phong đen sì, sắc mặt không tốt.

Âu Dương Phong là một người rất xem trọng danh tiếng, một hồi so đấu, đệ tử của lão lại bị đánh chết bằng một chiêu. Xem ra thù hận của Vương Viễn và Âu Dương Phong lại sâu thêm một tầng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận