Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1240: Dương Đỉnh Thiên chết

Vương Viễn có cơ thể Kim Cương Bất Hoại, căn cốt, khí lực cứng rắn vô cùng, U Minh Quỷ Trảo dù có thể cào rách chân khí hộ thân nhưng không khiến cơ thể hắn chịu bao nhiêu sát thương.

“Xọet!”

U Minh Quỷ Trảo của Dương Đỉnh Thiên cào thật mạnh lên ngực Vương Viễn nhưng chỉ để lại mấy vệt máu mờ.

-3445

Thanh máu trên đầu Vương Viễn tụt nhẹ xuống, không quá rõ rệt. Kế tiếp hắn duỗi tay ra sử dụng [Hồ Giảo Man Triền] kéo cánh tay Dương Đỉnh Thiên lại.

Lực tay Vương Viễn cực mạnh, nếu đánh đấm qua lại, trên phương diện chiêu thức có lẽ không chiếm được lợi thế, nhưng chỉ cần bị hắn tóm được, tình hình sẽ khác hoàn toàn.

Dương Đỉnh Thiên bị tóm chặt lấy không giãy ra được, thế là vươn tay bắt ngược lại cánh tay Vương Viễn, đạp hai chân vào cằm hắn, khiến đầu hắn bị hất ngửa lên.

Nhưng chỉ có hai bàn tay Dương Đỉnh Thiên mới phá vỡ chân khí hộ thân được thôi, hai chân hiển nhiên không được. Hơn nữa sức lực của Dương Đỉnh Thiên không bằng Vương Viễn, hắn chỉ khẽ dừng sức nơi tay đã siết cứng lấy cánh tay lão ta, rồi dùng cằm đè hai chân lão ta xuống.

Sau đó khẽ thả lỏng tay trái, tay phải tóm cổ Dương Đỉnh Thiên, nhảy vọt lên nện một cú thật mạnh.

“Ầm!”

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, Dương Đỉnh Thiên thì bị ép vào trạng thái cứng ngắc sau công kích.

Vương Viễn khẽ cong người, duỗi tay phải xuống dưới, tóm chặt gáy Dương Đỉnh Thiên rồi dùng sức ấn thật mạnh xuống đất, tiếp đó thình lình đẩy tay về trước.

“Roẹt!”

Mặt đất cứng rắn bị đầu Dương Đỉnh Thiên cày thành một cái hố sâu. Chẳng cần Vương Viễn rêu rao ra ngoài thì mặt mũi lão ta đã mất sạch.

Song Dương Đỉnh Thiên chung quy cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, bị Vương Viễn cho ăn một bộ chiêu như vậy rồi mà vẫn hăng máu lắm, lão ta vận chuyển chân khí, thoát khỏi khống chế của hắn, tung người nhảy lên tính cào cho hắn hai phát.

Lúc này thương thế bên Viên Chân đã ổn định lại, y vòng ra sau lưng Dương Đỉnh Thiên bồi một cú.

“Ầm!”

Sau khi Dương Đỉnh Thiên rơi vào trạng thái cuồng bạo, tấn công và tốc độ ra đòn tăng trên diện rộng, nhưng lực phòng ngự và định lực giảm rất nhiều.

Nếu trong trạng thái bình thường, Viên Chân chắc chắn không làm gì được lão ta, nhưng hiện tại mới ăn một đòn mà lão ta đã bị kình khí lạnh lẽo của Viên Chân hạn chế hành động.

Kế tiếp, Vương Viễn lao lên đè Dương Đỉnh Thiên xuống, tung đòn đánh đấm túi bụi.

Viên Chân chẳng qua là một BOSS cấp 140 mà thôi, thực lực không đến nỗi nào nhưng không tính là quá mạnh, còn Vương Viễn có thể một mình đấu qua lại với Dương Đỉnh Thiên, mặc dù bị áp chế nhưng chênh lệch thực lực không quá nhiều.

Hiện tại có Viên Chân gia nhập, chiến cuộc lập tức đảo ngược, y chính là cọng rơm cuối cùng đè chết Dương Đỉnh Thiên.

Vương Viễn với tấn công và phòng thủ cao quấn lấy Dương Đỉnh Thiên, Viên Chân thì có chỉ lực khống chế mạnh… Hai người phối hợp với nhau, tiết tấu chiến đấu của Dương Đỉnh Thiên bị rối loạn, từ lúc bắt đầu áp chế đối phương dần dần biến thành kẻ bị áp chế, cuối cùng bị hai người kia đè ra đấm liên hồi.

Lượng máu của BOSS cấp cao rất đáng sợ.

Vương Viễn và Viên Chân liên thủ tấn công, mất bao nhiêu công sức và thời gian mới đánh cho thanh máu của Dương Đỉnh Thiên về không.

“Lửa thánh hừng hực thiêu đốt thân tàn ta…”

Dương Đỉnh Thiên kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ vào hai người Vương Viễn nói: “Ta có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi…”

Dứt lời lão ta nghẹo đầu chết tắp lự.

“Giáo chủ!!!”

Trương Vô Kỵ thấy Dương Đỉnh Thiên bị Vương Viễn và Viên Chân giết thì hét lên đau đớn, nhưng dưới sự vây công của đám Bạch Hạc Lượng Sí, y bị bám lấy sít sao, không thoát ra được, chỉ có thể phẫn nộ một cách bất lực.

Sau khi xác nhận Dương Đỉnh Thiên đã chết hẳn, tâm trạng Viên Chân tốt hơn hẳn, y đứng dậy nói tiếng cảm ơn với Vương Viễn: “Đa tạ sư đệ vì dân trừ hại! Chúng sinh khắp thiên hạ sẽ vĩnh viễn nhớ ơn ngươi. Trước đó sư huynh có nói để ngươi vang danh thiên hạ nên nhất định sẽ không tranh công, sau này có duyên gặp lại.”

“Bớt nói nhảm đi!”

Vương Viễn thấy Viên Chân định đi thì vươn tay cản y lại: “Có phải ngươi quên để thứ gì lại rồi hay không?”

“Ha ha!”

Viên Chân bật cười nói: “Sư đệ không nhắc, sư huynh suýt chút nữa thì quên mất.”

Vừa nói Viên Chân vừa lôi hai quyển sách ra, nhét vào tay Vương Viễn.

[Hỗn Nguyên Nhất Khí Công]

Loại hình: Nội công

Phẩm chất: Cao cấp

Giới thiệu: Tuyệt học của Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn

Điều kiện học tập: Căn cốt 70, lực tay 70, ngộ tính 25

Bối cảnh công pháp: Một môn nội công với phương pháp dưỡng khí mạnh mẽ, nghe nói là một trong số võ học Hoa Sơn.

Giới thiệu của [Hỗn Nguyên Nhất Khí Công] này quá cứng nhắc, mặc dù là võ học cấp cao, nhưng thêm hai chữ Hoa Sơn vào tựa hồ mất giá trị đi hẳn… Ai cũng biết phái Hoa Sơn dùng kiếm, nội công bình thường, cũng chỉ có “Tử Hà Thần Công” làm tạm ổn, những thứ khác không đáng nhắc đến.

Song có thể ngang cấp với “Tử Hà Thần Công”, “Hỗn Nguyên Nhất Khí Công” này chắc cũng có điểm độc đáo riêng.

[Huyễn Âm Chỉ]

Loại hình: Chỉ pháp

Phẩm chất: Cao cấp

Giới thiệu: Võ học độc môn của Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn

Điều kiện học tập: Ngộ tính 32

Bối cảnh công pháp: Võ học độc môn của Hỗn Nguyễn Phích Lịch Thủ, là chỉ pháp dùng khí lạnh làm người khác bị thương, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

“Hừ! Đúng là thứ rác rưởi!”

Vương Viễn nhác thấy điều kiện học tập của Huyễn Âm Chỉ thì tí buột miệng mắng to thành tiếng.

Vốn Vương Viễn còn muốn kiếm một môn võ học tương tự Hàn Băng Chân Khí, không ngờ yêu cầu ngộ tính lại lên đến ba mươi hai điểm.

Hắn cắn thuốc cắn sách, lại thêm Thể Hồ Quán Đỉnh của Phong Thanh Dương, khó khăn lắm mới vớt được ba mươi điểm ngộ tính, thế mà thứ này còn đòi ba mươi hai điểm ngộ tính, điều kiện cao như vậy chẳng phải rác rưởi thì là gì?

Thôi quên đi, có còn hơn không, thịt muỗi ít chung quy cũng là thịt.

Cất hai quyển sách đi xong, Vương Viễn đột nhiên biến sắc, chỉ vào sau lưng Viên Chân, lắp bắp hãi hùng: “Dương… Dương Đỉnh Thiên!”

“???”

Viên Chân nghe vậy thầm hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại.

Cùng lúc đó Vương Viễn tụ khí vào hai tay, thình lình đẩy về trước, dùng một chiêu [Nhất Phách Lưỡng Tán] nện thật mạnh vào lưng Viên Chân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận