Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1421: Hiệp nghị hòa bình



Mông Cổ đã lui binh rồi, thành Tương Dương lại yên bình trở lại, có thể đánh lùi binh lính Mông Cổ, các nước xung quanh cũng đã bỏ không ít sức, Vương Viễn hiển nhiên không phải loại người không hiểu chuyện đó, có ơn tất báo là quy củ, tối thiểu cũng phải tới cửa cảm ơn một phen.

Nhưng điều khiến Vương Viễn không ngờ tới chính là tốc độ của phía bên Đại Tống còn nhanh hơn cả hắn. Hắn còn chưa đến nơi, thì chi phí quân sự lần này, Đại Tống đã gửi vào tay các lãnh đạo ở mỗi một bên thế lực quốc gia.

Có thể thấy được Đại Tống cái gì cũng thiếu, chỉ con mẹ nó không thiếu tiền.

Đại Tống biết làm người, còn Vương Viễn biết lừa đảo, cùng tiến hành đồng bộ.

Nếu các quốc gia đã đánh lùi Mông Cổ, đảm bảo bố cục thế giới, lại cầm được một khoản chi phí quân sự, hiển nhiên vô cùng thích chí, đây là cùng thắng, lại còn thắng đến hai lần!

Sau khi dạo một vòng qua Đại Lý, Ma giáo, Tử Cấm Thành, cảm ơn các vị hoàng đế kiêu hùng xong, cuối cùng Vương Viễn đi vào hoàng cung nước Liêu để cảm ơn Tiêu Phong.

“Sư đệ, toàn bộ hành động của ngươi, ta đã được nghe nói rồi!”

Vương Viễn vừa mới vào điện, còn chưa bẩm báo, thì Tiêu Phong đã đi trước một bước bước tới, vỗ lên vai hắn khen ngợi: “Đại Tống đã đặc biệt phái sứ giả tới Đại Liêu bày tỏ ý tốt! Để ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là sứ giả mà Đại Tống gửi tới đây, Phương Đông huynh đệ!”

“Sao tiểu tử ngươi lại ở đây?”

Vương Viễn liếc mắt nhìn xem là vị sứ giả Đại Tống nào ở phía sau Tiêu Phong, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, tiểu tử này chẳng phải ai khác, mà chính là Phương Đông Chưa Tỏ.

Phương Đông Chưa Tỏ này không hổ là tay sai chuyên nghiệp ở trước mặt hoàng đế, lần này lại trở thành sứ giả của Đại Tống.

“Đệt!”

Phương Đông Chưa Tỏ nhìn thấy Vương Viễn, đôi mắt trừng thật to, sững sờ một hồi lâu mới nói: “Ta biết ngay người có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy không phải là người bình thường mà, mẹ nó, không ngờ lại là ngươi thật, ngươi lợi hại ghê, làm ra cả chiến tranh thế giới.”

Phương Đông Chưa Tỏ quen biết Vương Viễn lâu như vậy, toàn bộ hành động của Vương Viễn có thể nói là vẫn luôn đột phá nhận thức của Phương Đông Chưa Tỏ. Trước đây hắn chỉ làm loạn chút xíu, gây ra sóng gió trong giang hồ, sau này lại làm ra thành tựu xuất sắc ở thành Tương Dương, bây giờ gây chuyện còn kéo theo cả triều đình, tới nước Liêu một chuyến, mà nước Liêu trong một ngày có đến hai vị hoàng đế thoái vị…

Vốn cho rằng Vương Viễn có thể làm ra những chuyện này, đã là đột phá cực hạn của người chơi rồi. Nhưng ai mà ngờ được, người này còn có thể bày ra trò mới, triệu tập đội quân của nhiều nước, mạnh mẽ đánh một trận với người Mông Cổ tấn công thành Tương Dương.

Các quốc gia nổi tiếng trong giang hồ, chỉ có Tống, Liêu, Nguyên, Kim, Tây Hạ, Thổ Phiên, và Đại Lý. Lần này Vương Viễn kéo đến hai phần ba số quốc gia trong trò chơi, thu xếp ổn thoải một trận chiến tranh cấp bậc thế giới.

Người lợi hại như vậy, thực sự khiến Phương Đông Chưa Tỏ phục sát đất. Nếu như đặt vào thời kỳ chiến quốc, còn không phải là cùng mang ấn tướng của sáu nước, khiến cho thiên hạ đại loạn sao? Không thể chọc vào, không thể chọc vào…

“Nào có nào có!” Vương Viễn đáp với vẻ khiêm tốn: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi…”

“Con mẹ nó ngươi còn gọi đây là chuyện nhỏ sao?” Phương Đông Chưa Tỏ cạn lời, đã làm đến mức chiến tranh thế giới rồi, mà hòa thượng này còn cảm thấy chưa đủ, vậy chuyện lớn trong mắt hắn, chẳng phải là cho nổ tung máy chủ trò chơi à?

“Nói chuyện đi, các ngươi nói đến đâu rồi?” Vương Viễn phất tay, trở lại chuyện chính.

“Hiệp nghị hòa bình!” Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Hoàng đế Đại Tống kêu ta tới đây ký kết hiệp nghị hòa bình với Tiêu đại hiệp, không biết ý của Tiêu đại hiệp thế nào?”

Nói đến đây, Phương Đông Chưa Tỏ mỉm cười, hắn ta đã từng xem qua nguyên tác, hiển nhiên biết tính cách của Tiêu Phong thế nào. Người này theo chủ nghĩa hòa bình, vẫn luôn từ bi, hiển nhiên có nhận thức phản đối chiến tranh, nên trên cơ bản, hiệp nghị hòa bình không có vấn đề gì hết.

“Chuyện tốt!” Tiêu Phong đáp: “Nếu như giữa Tống Liêu có thể hòa thuận như một nhà, vậy người được lợi lớn nhất chính là dân chúng trong thiên hạ, hy vọng hoàng đế nhà Triệu các ngươi có thể chăm lo việc nước, lấy thiên hạ làm gốc rễ, chớ có trầm mê vào vui chơi khoái lạc, bằng không cho dù Đại Liêu chúng ta không ra tay, thì những nước khác cũng sẽ như hổ đói rình mồi, đến lúc đó chiến tranh nổi lên, dân chúng trong thiên hạ lại phải lang thang khắp nơi, cuộc sống lầm than.”

“Tiêu đại hiệp nói chí phải!” Phương Đông Chưa Tỏ gật đầu liên tục.

Làm sao hắn ta lại không biết tình hình hiện tại của Đại Tống thế nào… Nhưng đó là chuyện của hoàng gia, hắn là một người chơi, không thể chi phối được.

Giáo dục Phương Đông Chưa Tỏ xong, Tiêu Phong lôi ngọc tỷ ra, đóng dấu lên hiệp nghị hòa bình.

[Thông báo giang hồ: Dưới sự nỗ lực của hai bên Tống Liêu, cuối cùng cũng đã ký kết hiệp nghị hòa bình, hai nước kết làm liên minh, người có cống hiến lớn nhất là là người chơi Thiếu Lâm tự tên Ngộ Si, mãi mãi được lưu tên vào sử sách giang hồ.]

Hiệp nghị hòa bình trọn đời được hoàn thành, danh vọng của Vương Viễn lại tăng lên, độ danh vọng Thiếu Lâm tự lại tăng lên một đợt nữa.

Nhiều năm cho tới nay, Thiếu Lâm tự vẫn luôn cố hết sức thúc đẩy mối quan hệ giữa Tống Liêu, lão hòa thượng Huyền Từ thậm chí còn có một khoảng thời gian chấn động, bị người mê hoặc mà giết chết cha mẹ của Tiêu Phong. Bây giờ chuyện mà bản thân bọn họ cả đời chém giết nhau vẫn chưa thể hoàn thành, lại được Vương Viễn và Tiêu Phong hoàn thành.

Thiếu Lâm tự thân là môn phái của Vương Viễn, phương trượng Huyền Từ lại là sư phụ của hắn, nên quan hệ này hiển nhiên cũng có liên quan.

“Đây chính là chi phí quân sự của nước Liêu các ngươi vì đã ra binh giúp đỡ thủ thành Tương Dương lần này.” Hiệp nghị ký xong, Phương Đông Chưa Tỏ cất hiệp nghị đi, sau đó lôi từ trong lòng ra một hộp gấm màu đỏ, đưa tới trước mặt Tiêu Phong.

“Bao nhiêu tiền thế?”

Nhìn thấy hộp gấm đó, hai mắt của Vương Viễn sáng lên, không hổ là Tống giàu có, một chiếc hộp cũng cầu kỳ như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận