Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 673: Lần lượt kéo nhau tới

"Nhưng…"

Trương Thúy Sơn vừa định nói thêm gì đó, Vương Viễn đã đột nhiên hô to lên: "Hồ lão sư, trúng hàn độc Huyền Minh Thần Chưởng thì phải chữa trị như thế nào?"

"…"

Vương Viễn vừa dứt lời, Hồ Thanh Ngưu câm lặng tại chỗ.

"Ken két!"

Theo một tiếng động trong trẻo vang lên, cửa nhà tranh mở ra, một nam nhân trung niên thân hình gầy gò đi từ trong đi ra. Nam nhân trung niên kia dùng vải che kín mặt, đi mấy bước đã đến cạnh Trương Thúy Sơn, vươn tay đặt lên mạch môn của Trương Vô Kỵ.

Đồng thời lão lầm bầm trong miệng: "Ừm… Quả nhiên là hàn độc của Huyền Minh Thần Chưởng, quỷ dị quỷ di!"

"Hồ, Hồ thần y, có thể trị không?" Trương Thúy Sơn kích động hỏi.

"Ta nói sẽ chữa trị cho hắn à?"

Hồ Thanh Ngưu lạnh lùng hỏi ngược lại, sau đó lại quay về phòng, không nói thêm câu gì nữa.

"Hồ thần y có ở đó không?"

Không đợi Trương Thúy Sơn tiến lên tiếp tục truy hỏi, một giọng nói khác lại vang lên bên tai mọi người, chỉ thấy lần này là một cô nương dẫn theo một bé gái đi tới trước nhà tranh.

"Là… Là ngươi?"

Trương Thúy Sơn đưa mắt nhìn cô nương kia, lại nhìn bé gái bên cạnh, mặc dù nghe lời nói có vẻ hai người quen biết nhau, nhưng vẻ mặt của Trương Thúy Sơn lại chẳng vui sướng chút nào.

"Ồ?"

Đám Vương Viễn để ý thấy biểu cảm của Trương Thúy Sơn xong lại liếc mắt nhìn Ân Tố Tố, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ hóng hớt.

"Tràng tu la à?"

Vương Viễn vô cùng hứng thú gửi tin đùa cợt trên kênh đội.

"Có cái rắm ấy!"

Đinh Lão Tiên nói: "Cô nương kia chính là đệ tử Kỷ Hiểu Phù của phái Nga Mi, có hôn ước với Ân lục hiệp Võ Đang, kết quả chưa lập gia đình đã sinh ra một đứa con gái… Hiện giờ bởi vì chuyện này mà quan hệ giữa Võ Đang với Nga Mi hết sức khó xử!"

"Uầy uầy ghê vậy hả? Đừng bảo kia là con gái của Trương Thúy Sơn đấy nhé?" Vương Viễn lại bắt đầu nói linh ta linh tinh.

"Mẹ nó biết là của ai… Cũng có thể là Trương Tam Phong…" Bôi Mạc Đình còn tám nhảm hơn cả Vương Viễn.

"Cút cút cút cút cút!" Mario tỏ vẻ khó chịu.

"Trương ngũ ca, huynh cũng ở đây à?" Kỷ Hiểu Phù nhìn thấy Trương Thúy Sơn thì lúng túng lên tiếng chào hỏi với y.

Trương Thúy Sơn không lạnh không nhạt ừ một tiếng, không tiếp tục để ý Kỷ Hiểu Phù nữa.

"Ngươi bị bệnh gì vậy?" Vương Viễn tiến lại hỏi.

Tới đây tìm Hồ Thanh Ngưu quá nửa là vì chữa bệnh, Vương Viễn làm thầy thuốc nghiện, Huyền Minh Thần Chưởng trị không được, vậy những bệnh khác chỉ cần có bách khoa toàn thư Hồ Thanh Ngưu ở đây vẫn có thể chữa được.

"Nhìn bộ dáng của nàng hẳn là bị người ta đả thương thái âm phế mạch." Lần này Hồ Thanh Ngưu không cần Vương Viễn lên tiếng hỏi đã nói thẳng: "Dùng kim châm huyệt Vân Môn, Hoa Cái trên ngực, Xích Trạch trong khuỷu tay của nàng ta, cả thảy bảy huyệt đạo là cứu được."

"Ha ha ha! Không hổ Kiến Tử Bất Cứu Hồ Thanh Ngưu, y thuật quả nhiên cao siêu. Những người ta đánh bị thương ngươi đều có thể cứu được." Hồ Thanh Ngưu vừa dứt lời, một giọng nói già nua từ xa truyền tới.

"Vị này là?"

Trương Thúy Sơn nghe thấy giọng nói này thì mặt biến sắc.

Tiếng nói kia hiển nhiên cách đây rất xa nhưng lại giống như vang lên bên tai mỗi người. Nội công của người này rất thâm hậu.

"Lại có thêm người tới nữa hả?"

Vương Viễn cạn lời: "Lão Hồ không phải ẩn cư ở Hồ Điệp Cốc sao? Trong nhà đúng là náo nhiệt!"

Hồ Thanh Ngưu trái lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường.

Lão nhìn về nơi xa, lạnh nhạt nói: "Quả nhiên là bà, nên đến thì chung quy sẽ đến!"

Lúc Hồ Thanh Ngưu đang nói chuyện, một bóng người chậm rãi tiến đến. Người tới là một lão bà bà, sau lưng bà ta cũng có một bé gái, bé gái kia hết sức xinh đẹp, hai hàng lông mày giống Ân Tố Tố đến bảy phần.

"Là… Là bà!"

Kỷ Hiểu Phù nhìn thấy lão thái thái kia thì kinh hoảng nói: "Bà đuổi tới tận đây sao?"

"Ngươi cho rằng ngươi là ai, đáng giá để ta truy sát?" Lão bà bà kia liếc mắt nhìn Kỷ Hiểu Phủ, nói: "Ta tới đây tìm Hồ Thanh Ngưu!"

Nói rồi, lão bà bà kia bước từng bước đến gần Hồ Thanh Ngưu, sắc mặt dần trở lên hung ác: "Năm đó ngươi lấy lý do không cứu chữa cho người ngoài Ma giáo để từ chối, thấy chết mà không chịu cứu chồng ta, bây giờ tại sao lại đi cứu tiện nhân phái Nga Mi này?"

"Haizzz…" Hồ Thanh Ngưu thở dài một tiếng: "Kim Hoa bà bà, không ngờ chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi mà bà còn ghi hận trong lòng."

Sau khi nghe hai người nói qua nói lại mấy câu, đám Vương Viễn xem như đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra mười mấy đệ tử các đại môn phái lúc trước và Kỷ Hiểu Phù hiện tại đều bị người tên là Kim Hoa bà bà đánh bị thương. Sau đó Kim Hoa bà bà lại ép họ đến Hồ Điệp Cốc cầu y, sỡ dĩ bà ta làm như vậy vì nhiều năm trước Hồ Thanh Ngưu không chịu cứu chồng bà ta.

Bố tổ sư nó, hóa ra tất cả chỉ là một trận gây rối…

Nói chung là, Hồ Thanh Ngưu mở phòng khám tư nhân cho riêng Ma giáo, mà lúc trước theo quy củ không cứu người ngoài Ma giáo, lão không chạy chữa cho chồng Kim Hoa bà bà xem như còn hợp tình hợp lý. Nhưng bây giờ Hồ Thanh Ngưu lại ra tay cứu giúp Kỷ Hiểu Phù, tự tay phá vỡ quy củ.

Kim Hoa bà bà chỉ chờ mỗi cơ hội này!

Ngươi bảo là không cứu người ngoài Ma giáo mà? Nguyên tắc của ngươi đâu rồi? Có thể cứu người phái Nga Mi sao không thể cứu chồng ta? Nhìn ta ngứa mắt hả? Coi lão nương giết chết ngươi!

Nói đi cũng phải nói lại, Hồ Thanh Ngưu đưa ra quy củ thối nát kia mà có thể sống đến tận bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì.

"Bớt nói nhảm! Chịu chết đi!"

Kim Hoa bà bà không thèm lằng nhằng với Hồ Thanh Ngưu, động cơ và lý do giết người đã đầy đủ, bà ta vươn tay ý đồ đập một chưởng vào trán Hồ Thanh Ngưu.

"Ôi má nó!"

Đám Vương Viễn thấy lão bà bà bảo giết người là giết ngay được thì giật hết cả mình.

Trường Tình Tử còn hết hồn hơn.

Bởi vì nhiệm vụ của y là bảo vệ vợ chồng Hồ Thanh Ngưu an toàn, lúc này có người đến giết lão, y tất nhiên không dám thờ ơ.

Một chưởng của Kim Hoa bà bà còn chưa giáng xuống, Trường Tình Tử đã thuận tiện vung tay lên.

"Phụt!"

Một đám sương mù màu xanh tạt thẳng vào người Kim Hoa bà bà.

"Bích Lân Yên!?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận