Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 717: Cao thủ số một Tây Vực

Người chơi Hoa Sơn là những có người có cách nghĩ và làm việc kỳ quái, bọn họ còn phát triển cả dịch vụ hướng dẫn viên du lịch. Cái gì mà năm lượng vàng du lịch Hoa Sơn, mười lượng vàng dẫn ngươi đi tới cấm địa Tư Quá Nhai, một trăm lượng vàng cho ngươi tham quan phòng ngủ của Nhạc chưởng môn, cứ như vậy, nhân cơ hội này kiếm được một khoản tiền lớn.

Đứng trên đỉnh Hoa Sơn, nơi lối vào sân thi đấu thể thao, trong mắt Bôi Mạc Đình ngấn nước, trở lại chốn xưa, vô vàn cảm xúc. Năm ấy, sao bạn học tiểu Bôi lại không muốn trở thành một kiếm hiệp chính phái cơ chứ. Cuối cùng lại vì gặp phải người không tốt, kết phải bạn xấu, mà bị phái Hoa Sơn vứt bỏ, từ đó rơi vào ma đạo.

“Mau nhìn xem có người đẹp nào đang nhìn chúng ta không?”

Những người khác trong Một Đám Ô Hợp cũng là lần đầu chứng kiến một cảnh tượng lớn như vậy, tất cả đều chau chuốt lại mình, ngó đông ngó tây, muốn được người nhận ra, rồi sau đó giúp người ký tên gì đó.

Nhưng dù sao thì mấy người Một Đám Ô Hợp này rốt cuộc cũng không phải là cao thủ chuyên nghiệp cấp minh tinh, đứng ở nơi đó chẳng có gì khác với người qua đường, hiển nhiển là chẳng ai nhận ra rồi.

“Ế? Không phải nói đã tới rồi sao? Sao vẫn chưa tới nhỉ?”

Tống Dương giơ tay che nắng rồi nhìn xung quanh, hình như là đang tìm người.

“Ngươi tìm ai thế?”

Thấy bộ dáng này của cô, Vương Viễn ở bên cạnh không nhịn được mà hỏi.

“Bạn đó! Cái người hôm qua đã mời ta ăn cơm ấy!” Cô đáp.

“Hở? Y cũng tới Hoa Sơn Luận Kiếm sao?” Vương Viễn hơi nhíu mày lại.

Người chơi có thể tới đỉnh Hoa Sơn tham gia Hoa Sơn Luận Kiếm, cho dù là thi đấu cá nhân hay là thi đấu đoàn thể, chắc chắn đều không phải là tay mơ. Hắn vốn tưởng rằng người bạn này của Tống Dương là người bình thường, nhưng không ngờ lại là một nhân vật lợi hại.

“Đương nhiên!”

“Lý Tiêu Dao, Lý Tiêu Dao!”

Tống Dương vừa định nói gì đó thì trong đám người đột nhiên phát ra những tiếng hô kinh ngạc, ngay sau đó, ánh mắt của mọi người lập tức bị thu hút.

Vương Viễn cũng đưa mắt nhìn về phía âm thanh. Chỉ thấy cách đó không xa có một đội ngũ đang bước tới. Người dẫn đầu là một người chơi Thiên Sơn lưng đeo trường kiếm, được một đám người chơi nữ vây kín, hò hét một cách đứt hết cả ruột gan như thể heo bị chọc tiết.

“Ặc, không cần phải khoa trương như vậy chứ…” Vương Viễn thấy vậy, lập tức sa sầm mặt mũi.

Đám người Một Đám Ô Hợp cũng đều trợn trừng mắt há hốc mồm.

Đám người Vương Viễn cũng đã từng nghe nói đến tổ chức người hâm mộ này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người hâm mộ não tàn, nên vẫn có chút không thích ứng được.

Hiện tại, minh tinh trò chơi cũng giống như ngôi sao ca nhạc và minh tinh điện ảnh, đều có rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt. Với những người này, hiển nhiên đã không thể dùng mạch suy nghĩ của người bình thường để phán đoán. Để gặp được thần tượng, mà bọn họ thường xuyên làm ra một vài chuyện khiến người không thể tưởng tượng ra được.

Đương nhiên, về mặt ngôn luận thì đều chỉ là tác giả hâm mộ và đố kỵ mà thôi, mọi người không đừng coi là thật.

“Lý Tiêu Dao?”

Phi Vân Đạp Tuyết nghe vậy thì nhìn kỹ người kia rồi bảo: “Đúng là hắn ta thật này!”

“Ông chủ biết sao?” Vương Viễn tò mò hỏi.

“Ừa!”

Phi Vân Đạp Tuyết gật đầu đáp: “Thế gian Lý Kiếm Tiên của Tiêu Dao các, Thiên Sơn! Lý Tiêu Dao này chính là cao thủ số một của phái Thiên Sơn chúng ta! Người giang hồ gọi hắn là Vạn Lý Hàn Sương Nhất Kiếm Tiên, Kiếm Tiên Lý Tiêu Dao. Ta còn tưởng y định thi đấu cá nhân cơ, nhưng không ngờ y cũng tìm được đội ngũ.”

“Hóa ra y chính là Lý Kiếm Tiên!”

Nghe được lời nói của Phi Vân Đạp Tuyết, đám người Mario cũng kinh ngạc bảo: “Nghe nói người này tung hoành ở Tây Vực, giá trị nhan sắc và kiếm thuật không người nào có thể đọ được, cũng không biết có phải là thật hay không?”

“Giả đó!”

Phi Vân Đạp Tuyết đáp một cách cực kỳ nghiêm túc: “Nói kiếm thuật không người nào có thể địch được thì còn được, chứ về mặt giá trị nhan sắc thì y vẫn kém hơn ta một bậc!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Mọi người đều gật đầu đáp: “Người có tiền được cộng thêm hai mươi mị lực, chúng ta đều biết mà!”

“Tiểu Dương! Ta ở đây nè!”

Ngay lúc mấy người Vương Viễn đang nói chuyện vớ vẩn thì Lý Tiêu Dao đột nhiên vẫy tay về phía đám người Một Đám Ô Hợp.

“Tiểu Dương?”

Đám người Một Đám Ô Hợp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt ai nấy đều mơ hồ. Bọn ho có mười một con người, nhưng không có người nào mang chữ Dương trong tên hết.

Duy chỉ có ánh mắt của Vương Viễn là rơi lên người Tống Dương đầy kinh ngạc.

Lúc này, Lý Tiêu Dao cũng đi tới trước mặt Tống Dương ngay dưới ánh nhìn chăm chú của đám người Một Đám Ô Hợp.

“Ha ha, quả nhiên ngươi đã tới rồi!” Nhìn thấy y, Tống Dương cười đáp: “Ta còn tưởng ngươi không tới nữa cơ.”

Không khó để nhìn ra, hai người này cũng không phải chỉ quen thường thôi đâu.

“Ồ…”

Cái gì gọi là tam giác tình yêu? Chính là lúc này đây.

Mọi người cùng chơi trò chơi với nhau lâu như vậy rồi, ít nhiều cũng biết một chút về mối quan hệ giữa Vương Viễn và Tống Dương, nghe nói hai người này đã ở chung rồi. Tuy cả hai đều không thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng trên cơ bản là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Không ngờ lúc này lại nhảy ra một Lý Tiêu Dao.

Nếu là người bình thường thì mọi người cũng không để ý đâu. Dù sao thì Vương Viễn có tu vi cao, thực lực mạnh, con người lại thông minh (nham hiểm), lại còn cực kỳ có sức quyến rũ. Người bình thường thật sự không thể so với hắn được. Nhưng nếu đối thủ là Lý Tiêu Dao, vậy lại hơi khác đấy.

Bàn về thực lực thì Lý Tiêu Dao có danh là Kiếm Tiên, tung hoành Tây Vực không có người nào có thể địch lại được. Tuy Vương Viễn mạnh, nhưng chưa chắc đã có thể thắng được y.

Còn bàn về giá trị nhan sắc… được rồi, chúng ta vẫn đừng nên bàn nữa thì hơn.

Một đại hòa thượng béo và một kiếm khách phóng khoáng đẹp trai, hoàn toàn không có gì có thể so sánh. Về điểm này, Vương Viễn hiển nhiên đã thua đến độ cả cái quần xà lỏn cũng không thừa lại được.

Thấy Lý Tiêu Dao lại tới đây lôi kéo làm quen với Tống Dương, đám người Một Đám Ô Hợp cảm thấy một trận rét lạnh từ tận đáy lòng. Mọi người nhìn Vương Viễn, rồi lại nhìn Tống Dương, sau đó lùi lại một bước theo bản năng. Hai người Mario và Bôi Mạc Đình thì lại xoay người, vòng ra phía sau Lý Tiêu Dao. Một người nắm tay, một người cầm kiếm, vận sức chờ phát động, chỉ đợi Vương Viễn ra lệnh một tiếng là xử lý tên ẻo lả này ngay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận