Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1440: Lời dạy cuối cùng của Huyền Từ

"Ha ha ha!"

Công Đức Vô Lượng đứng cạnh cũng không nhịn được nói: "Ngưu ca, tu vi như đi ngược dòng nước, không tiến tất lui, ngươi cũng không nên sống nhờ vào thành tích trước kia...."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Rõ Như Ban Ngày cũng ở một bên nói vuốt đuôi.

Mấy tên này đều là người đã chịu thiệt trong tay Vương Viễn, lúc này thấy Vương Viễn đã bị người chơi tuyến hai bỏ thật xa, trong nhất thời vui như mở cờ, không bỏ đá xuống giếng vài câu, thì quả thực phải xin lỗi bản thân ngày xưa đã chịu uất ức.

Oán khí bùng nổ.

"Ha ha ha!"

Ở trong môn phái nên Vương Viễn không thể giết hại đồng môn, đối mặt với sự khinh thường của mấy người này, Vương Viễn cười nói: "Mấy người các ngươi chính là nhớ ăn không nhớ đánh, chú ý thân phận của mình. Ta cho dù tu vi có thấp thì cũng là đại sư huynh, có quyền hiệu lệnh đồng môn, có phải các ngươi không muốn chơi game nữa không hả!"

"Đâu có đâu có..."

Công Đức Vô Lượng xua tay liên tục nói: "Chúng ta chỉ đang đùa với Ngưu ca một chút thôi. Mời Ngưu ca ngài, phương trượng Huyền Từ vẫn còn chờ phát nhiệm vụ cho ngươi đó!"

Nói xong, Công Đức Vô Lượng nhường ra một con đường cho Vương Viễn.

Những người khác cũng nghiêng người đi.

Vương Viễn cũng lười liếc nhìn mấy người này, lập tức đi về phía Đại Hùng bảo điện.

"Hừ! Ra vẻ cái gì chứ!"

Nhìn bóng lưng Vương Viễn rời đi, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm bĩu môi nói: "Chỉ với thực lực này của hắn còn dám làm màu, sớm muộn gì chức đại sư huynh cũng đổi người!"

"Nhảy nhót không được bao lâu!"

Công Đức Vô Lượng cười nói: "Người này không phải là ỷ bản thân là đồ đệ của Huyền Từ sao? Bây giờ Huyền Từ đến bản thân còn khó giữ, Ngưu Đại Xuân hắn là cái thá gì chứ. Cứ để hắn đắc ý một lát trước đi!"

Sau khi đi vào Đại Hùng bảo điện, cúi lạy Huyền Từ xong, Vương Viễn tìm một cái bồ đoàn, ngồi đối diện với Huyền Từ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Huyền Từ mang vẻ mặt hiền lành, ánh mắt thâm thúy, nhìn Vương Viễn không nói một lời.

Vương Viễn phát hiện, khuôn mặt của Huyền Từ tiều tụy hơn rất nhiều so với lần gặp gần đây nhất, hiển nhiên là có rất nhiều tâm sự.

"Sư phụ! Ngài gọi đồ nhi tới là có chuyện gì?"

Thấy Huyền Từ nhìn chằm chằm mình lại không nói lời nào, trong lòng Vương Viễn có chút giật mình.

Lão già này, có nhiệm vụ gì thì trực tiếp phát ra đi, làm sao lại cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy, đừng bảo là biết mình lại làm chuyện xấu ở bên ngoài nhé.... Nhưng không hề, gần đây hắn vô cùng hiền lành cơ mà, còn thuận tiện cứu vớt thế giới một chút đấy. Lão già Huyền Từ này hẳn là nên ban thưởng mới đúng chứ.

"A di đà phật!"

Nghe Vương Viễn hỏi, Huyền Từ tụng một tiếng phật hiệu dài, vươn tay vuốt cái đầu bóng lưỡng của Vương Viễn rồi nói: "Đệ tử Thiếu Lâm tự - Huyền Từ, cả đời không có công tích gì, may mắn lúc tuổi già thu được một đệ tử quan môn, kế thừa y bát, quả thực là một chuyện may mắn nhất trong cuộc đời."

"Này? Lão nói gì thế?"

Hầy, Huyền Từ nhìn chằm chằm Vương Viễn không nói lời nào đã đủ đáng sợ, bây giờ còn dùng giọng điệu này, Vương Viễn cứ cảm giác là lạ.

"Ngộ Si!"

Huyền Từ khẽ gọi một tiếng.

"Có đệ tử!" Vương Viễn chắp tay trước ngực.

"Ngươi là một đứa nhỏ rất thông minh, mặc dù mánh khóe của ngươi có hơi nhiều một chút, nhưng lại giàu chính nghĩa, có được bản chất phật tính nhất!" Nói tới đây, Huyền Từ dừng một lát rồi nói tiếp: "Ngươi tu chính là kim cương hộ pháp chi đạo của phật môn, nhưng sát sinh phổ độ cũng không phải bàng môn. Chỉ là phật tính này của ngươi mà hành tẩu giang hồ, chưa chắc đã được người khác hiểu, thủ đoạn quá mức cực đoan sẽ gây chuyện thị phi, hy vọng ngươi có thể thu lại tâm tính."

"Đệ tử hiểu rõ!" Vương Viễn gật đầu, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Từ xưa tới nay, Huyền Từ chưa từng nói những lời như vậy với Vương Viễn, cũng chưa từng dạy bảo Vương Viễn như vậy, trước giờ đều là mặc kệ Vương Viễn gây rối, sau đó giải quyết tốt hậu quả cho hắn. Nay nói những lời này, chẳng lẽ là không muốn chùi đít giúp hắn nữa?

"Nhất niệm sinh, đủ loại ma sinh, nhất niệm diệt, đủ loại ma diệt! Ngộ Si đồ nhi, nếu vi sư không còn thì trên đời này sẽ không có người quản thúc ngươi nữa, hy vọng ngươi có thể đủ tự giữ. Có thể làm được không?"

"Có thể!" Vương Viễn lại gật đầu, sau đó nghi ngờ hỏi: "Ngài muốn đi đâu thế? Là muốn về hưu sao? Có phải là ta lại chọc ra phiền toái gì cho ngài hay không?"

Nói tới đây, trong lòng Vương Viễn rất không thoải mái.

Ở trong thế giới trò chơi, Vương Viễn không có mấy người bạn thân, dựa theo thứ tự nhận thức, Huyền Từ xem như người đầu tiên, Tiêu Phong là người thứ hai.

Năm đó, Vương Viễn đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Phong bị Cái Bang đuổi đi, cái loại cảm giác khuất nhục bị ép về hưu này, Vương Viễn có thể cảm nhận được.

Huyền Từ làm lão đại ở Thiếu Lâm tự nhiều năm như vậy, địa vị vẫn khá vững chắc, nếu bị ép về hưu, tám chín phần là do hắn chọc ra tai vạ gì đó cho lão.

Huyền Từ đương nhiên vô sỉ giả dối, nhưng cho tới nay vẫn tìm mọi cách che chở cho Vương Viễn, coi hắn như bản thân mình. Đồ đệ bất hảo như Vương Viễn, nghe được những lời này của Huyền Từ, trong lòng không khỏi có chút áy náy.

Đồng thời hắn còn suy nghĩ xem, rốt cuộc mình lại làm ra sai phạm gì lớn.

"Không có liên quan tới ngươi!" Huyền Từ lắc đầu nói: "Loại nghiệt nhân phải có nghiệt quả, nên sớm hay muộn đều sẽ đến! Cả đời này của vi sư không có vướng víu gì, chỉ sợ duy nhất một điều, sau khi không có ta ở đây, thì không có người dạy dỗ ngươi nữa, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, cũng không có người gánh vác giúp ngươi nữa. Nếu trong Thiếu Lâm tự này không có ta, với tính cách làm xằng làm bậy của ngươi, chỉ sợ cũng không trụ được lâu dài... Ta hy vọng có thể nhìn ngươi trưởng thành, vì Thiếu Lâm tự, một mình gánh vác một phía."

"Chuyện này..."

Vương Viễn cúi đầu không nói tiếng nào.

Đột nhiên cảm thấy một trận thương cảm khó hiểu.

Đại hòa thượng này bất hảo thì bất hảo, nhưng không phải ý chí sắt đá. Cho dù biết rõ Huyền Từ chỉ là một tổ số liệu, nhưng hai người ở chung lâu như vậy, đã sớm có tình cảm thầy trò.

Huyền Từ tự biết đại nạn buông xuống, mà vẫn không quên lo lắng cho Vương Viễn, trong lòng Vương Viễn đương nhiên có một loại xúc động không nói nên lời.

Con mẹ nó, cái trò chơi rắm thúi này, tại sao lại làm một NPC chân thật như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận