Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1173: Sự đáng sợ của Tả Lãnh Thiền

"Rắc..."

Vương Viễn vốn tưởng rằng một chưởng này sẽ bị bắn ngược trở về, nhưng không ngờ được một chưởng uy thế mười phần của Tả Lãnh Thiền lại không hề có lực, mà chỉ có hàn khí vô tận.

Bức tường chân khí của Vương Viễn bị Hàn Băng Chưởng của Tả Lãnh Thiền đóng băng và nứt dần, hai tay của Vương Viễn cũng bị phản phệ mà bao phủ một lớp hàn khí, từng lớp từng lớp giá lạnh.

Trong lòng Vương Viễn không khỏi kinh hãi.

Tả Lãnh Thiền này thực sự không phải người thường, thực lực rất mạnh.

Kiến Long Tại Điền, có thể bắn ngược đòn tấn công của đối thủ, khi công kích của đối thủ càng mạnh thì sát thương khi bắn ngược lại càng mạnh.

Tả Lãnh Thiền hoàn toàn không sử dụng công kích với Vương Viễn, không có công kích thì đương nhiên Vương Viễn sẽ không thể bắn ngược trở lại, mà Hàn Băng Chân Khí kia lại có khả năng bỏ qua đón đỡ.

Công phu có tuyệt đỉnh đến mấy trong giới võ lâm, chẳng lẽ còn có thể chống chọi lại được cái lạnh và cái nóng?

"Đứng lại!"

Tả Lãnh Thiền nhìn thấy Vương Viễn đã trúng Hàn Băng Chân Khí của mình, tay trái liền tung một chưởng tới.

Trước khống chế sau mới tấn công, vừa nhìn đã biết là một tay chơi giỏi.

Nội lực bên trong đan điền của Vương Viễn đã vận chuyển tới cực hạn, hai tay chấn động, sử dụng Nhâm Ý Vọng Vi của Dã Cầu Quyền khiến băng sương bị chấn động mà tan biến, sau đó hai tay tụ khí đẩy về phía trước, xuất ra một chiêu Nhất Phách Lưỡng Tán.

"Rầm!"

Hai chưởng lực đồng thời đối đầu, khiến chân khí trong sảnh Chính Khí không ngừng chấn động.

Do thời gian tụ khí quá ngắn nên một chiêu Nhất Phách Lưỡng Tán này của Vương Viễn không thể phát huy được hết sức mạnh của mình, mà một chưởng này của Tả Lãnh Thiền nhìn như không hề có nội lực, hết sức tầm thường, nhưng uy lực lại vô cùng bá đạo.

Một chưởng này vừa đánh ra, Tả Lãnh Thiền liền tiếp đất và ổn định thân hình. Vương Viễn chỉ cảm thấy một chưởng lực ập tới, miễn cưỡng hắn mới có thể đứng vững lại, hai chân nhảy về phía sau, thoát ra khỏi phạm vi tấn công của Tả Lãnh Thiền rồi lùi tới cửa của đại sảnh.

Khi hai người giao thủ, nhìn thì giống như Tả Lãnh Thiền đã áp đảo hoàn toàn, nhưng trong lòng hắn ta cũng không khỏi kinh hãi, đứng yên rồi không nhịn được thở dài xúc động: "Hay cho một Ngộ Si hòa thượng của Thiếu Lâm! Tả mỗ bội phục!"

Tả Lãnh Thiền không phải Ngũ Nhạc Độc Tôn, Hàn Băng Chân Khí này đã được hắn ta tu luyện tới cảnh giới cực hạn, đối đầu với bao người, chưa từng có một ai trốn thoát được khỏi uy lực của Hàn Băng Chân Khí.

Nhưng Vương Viễn không chỉ tránh được chỉ trong nháy mắt mà còn có thời gian ra đòn phản công, đủ để thấy được nội công tu vi của hòa thượng này hiển nhiên đã vượt qua chính mình. Thiếu Lâm Tự có thể truyền thừa ngàn năm đương nhiên không phải không có lý do.

"Đa tạ Tả minh chủ đã thủ hạ lưu tình! Chúng ta đi!"

Vương Viễn ôm quyền hướng về phía Tả Lãnh Thiền, rồi tóm lấy Lâm Bình Chi chạy ra bên ngoài.

Người trong nghề ra tay một cái là biết ngay.

Hiện giờ Vương Viễn đã có tu vi một mình đấu ngang với cao thủ cấp bậc chưởng môn, nhưng mới nãy khi giao đấu cùng Tả Lãnh Thiền, hắn phát hiện người này còn mạnh hơn rất nhiều so với cao thủ cấp bậc chưởng môn.

E rằng cũng phải ngang cấp với Huyền Từ, mà với võ học khống chế mạnh mẽ như Hàn Băng Chân Khí thì khả năng phải cao hơn một chút, vượt qua cao thủ nhất lưu rồi.

Nếu không phải Vương Viễn kéo theo Lâm Bình Chi thì hắn đã đánh một trận với Tả Lãnh Thiền. Bên cạnh vướng người, xung quanh lại có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, Vương Viễn dĩ nhiên sẽ không đối đầu trực diện, cho nên trong tình huống này, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Nhạc Bất Quần thấy Vương Viễn với Tả Lãnh Thiền đánh nhau, lòng mừng thầm không thôi, mình chỉ cần đứng ngoài chờ ngư ông đắc lợi là được.

Giờ ông ta thấy Tả Lãnh Thiền không ngăn Vương Viễn lại nữa thì vội vàng la lên: “Bảo vệ Bình Chi, không được để hòa thượng kia chạy thoát!”

Chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm Phái ngoại trừ Mạc Đại tiên sinh u buồn ra thì ai nấy đều bẩn tính cả.

Nhạc Bất Quần chỉ nói một câu đã khiến Vương Viễn – người đang bảo vệ Lâm Bình Chi thành nhân vật phản diện, còn ông ta lại trở thành trưởng bối tốt bảo vệ Lâm Bình Chi.

“Chuyện này…”

Bạch Hạc Lưỡng Sí không biết phải làm thế nào cho tốt.

Trong lòng y đã sớm chửi ầm lên từ lâu rồi.

Không phải đã nói rồi sao, không gây rối mà? Đến bao lì xì ta đây cũng cho rồi mà hòa thượng này còn chạy đến làm loạn hả?

Giờ thì hay rồi, Nhạc Bất Quần trực tiếp nhét Vương Viễn vào phe đối lập, thế chẳng phải là tự chặn đường lui của mình sao?

Nhạc Bất Quần chung quy cũng là chưởng môn phái Hoa Sơn, ông ta giao nhiệm vụ, Bạch Hạc Lưỡng Sí không thể không đuổi giết Vương Viễn.

Nhưng cho dù đuổi theo thì thu được lợi ích gì? Cứ cho là đánh thắng được hắn đi, hắn sẽ chịu nói lý lẽ với mình chắc? Ngược lại mà bị hắn làm thịt, há chẳng phải vứt hết mặt mũi?

“Giết!!!”

Trong lúc Bạch Hạc Lưỡng Sí còn xoắn xuýt không thôi, một nhóm đệ tử phái Hoa Sơn vốn đã ngứa mắt Vương Viễn lập tức nhấc kiếm lên chặn cửa lại, mười mấy người trong đại sảnh đồng loạt ra tay, ý định giam chân hắn trong này.

“Haizzz… Đúng là người trẻ tuổi chưa trải sự đời.”

Bạch Hạc Lưỡng Sí và nhóm đại sư huynh thấy vậy thì nhịn không được che mắt, bất lực không dám nhìn thẳng.

“Keng!”

Đối mặt với sự vây công của người chơi phái Hoa Sơn, Vương Viễn vung thần binh trong tay lên chiến đấu, chỉ nghe một loạt tiếng kim loại va chạm vang lên, cả đám đệ tử Hoa Sơn và binh khí đều bị hắn hất văng tứ tung.

Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Khoan nói đến những nhân tài mới nổi này, cho dù là các vị cao thủ ngồi đây cũng không dám cản trở Vương Viễn trong trạng thái phát điên.

Chỉ thấy Vương Viễn một tay xách Lâm Bình Chi, tay còn lại vung gậy sắt, sức lực của hắn lớn vô cùng, gậy sắt lại nặng, vung lên một cái thì đố ai đỡ được. Đệ tử Hoa Sơn xung quanh lao lên ngăn cản đều bị hất chết, bị thương một loạt, hoàn toàn không đấu lại được. Vương Viễn giống như một cỗ xe tăng, lao lên trước mở ra một con đường máu, vọt ra ngoài sảnh Chính Khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận