Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 878: Nguy hiểm tẩy trắng

"Nộp lên triều đình..."

Huyền Từ mang vẻ mặt phức tạp nhìn Vương Viễn hỏi: "Thật sự sao?"

Giống như Vương Viễn hiểu rõ Huyền Từ, đương nhiên Huyền Từ cũng biết rõ Vương Viễn là dạng mặt hàng gì. Người này luôn mang tư tưởng kiếm lợi, chưa biết chừng tàng bảo đồ đã bị hắn nuốt riêng rồi.

"Đương nhiên không giả, tàng bảo đồ kia ta tặng cho ngự sử của hoàng đế Đại Tống - Thần Bổ Ti - Phương Đông Chưa Tỏ!" Vương Viễn cực kỳ nghiêm túc nói: "Tuy ngày thường đệ tử làm người vô cùng lông bông, nhưng mấy loại chuyện liên quan tới quốc gia, đương nhiên sẽ không làm bậy!"

"Ừ! Không hổ là đồ nhi của ta!" Huyền Từ thấy Vương Viễn nói năng trịnh trọng như thế, cũng nhìn ra Vương Viễn thật sự không nuốt riêng tàng bảo đồ. Tuy trong lòng vui mừng, nhưng lão vẫn có chút tiếc hận nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc!"

"Lại sao vậy?" Vương Viễn bất đắc dĩ hỏi: "Kể cả có đưa tàng bảo đồ này cho ngài, không phải ngài cũng sẽ đưa nó cho hoàng đế Đại Tống hay sao?"

"Không giống!" Huyền Từ nói: "Nếu ta là ngươi, chắc chắn sẽ đi cùng với Phương Đông Chưa Tỏ kia. Thứ nhất là để xác nhận hắn ta sẽ trình tàng bảo đồ kia cho Thánh thượng. Thứ hai là có thể làm cho Hoàng thượng biết rõ cống hiến mà Thiếu Lâm tự chúng ta làm cho đất nước..."

"..."

Vương Viễn sửng sốt một chút rồi cảm khái: "Vẫn là sư phụ ngài suy nghĩ sâu xa! Người xuất gia chúng ta cần gì đeo danh hão ở trong lòng."

Huyền Từ nói xong Vương Viễn coi như hiểu ra. Ở trong mắt lão hòa thượng Huyền Từ, danh vọng của Thiếu Lâm tự vẫn là số một.

Lão già này muốn tàng bảo đồ chỉ là để nộp lên cho triều đình, nhưng lão càng hy vọng được triều đình ca ngợi.

Có ban thưởng đồ gì mang tính thực chất hay không không quan trọng, quan trọng là miệng vàng lời ngọc của Hoàng đế.

Dù sao Thiếu Lâm tự cũng là khôi thủ của chính đạo võ lâm, nay quần hùng nổi lên, địa vị đệ nhất đại phái của Thiếu Lâm tự tràn đầy nguy cơ, nếu có lời ca ngợi của Hoàng đế, lại có thêm phong hào "Tinh trung báo quốc", đương nhiên Thiếu Lâm tự có thể lấy được tư thái vương giả, cao hơn các môn phái khác rất nhiều.

Lão hoàng thượng Huyền Từ, quả nhiên suy nghĩ sâu xa.

"Quân tử trọng danh không trọng lợi! Vì Thiếu Lâm tự ta, có một số việc đương nhiên cũng nên tranh thủ." Huyền Từ lạnh nhạt nói: "Nhưng mà ngươi có thể không màng danh lợi, có thể thấy được tu vi phật hiệu của ngươi đã vượt xa ta."

"Còn không phải sao..." Vương Viễn thầm nói: "Ông đây mới không cần danh hão đâu, chỉ cần ban phần thưởng thôi... Quân tử trọng danh, chỉ có tiểu nhân trọng lợi. Hay cho một Huyền Từ, mắng người còn mắng tới hàm súc như vậy!"

"A di đà phật!"

Huyền Từ lại nói tiếp: "Việc đã tới nước này, tất cả đều là ý trời, cuối cùng vẫn không vi phạm bản tâm của vi sư! Tuy rằng không thể giúp Thiếu Lâm tự mượn chuyện này nổi danh, nhưng cũng trách ta lúc trước không nói rõ ràng với ngươi. Chuyện này, chung quy ngươi làm xem như không tồi, không biết ngươi muốn phần thưởng như thế nào?"

"Cái này thì..."

Vương Viễn vuốt cằm nói: "Sư phụ ngài muốn cho cái gì thì cho cái đó đi!"

Nói thật, thứ mà bây giờ Huyền Từ có thể cho Vương Viễn thật sự không còn nhiều nữa. Mười ô chiêu thức Vương Viễn đã học đủ, nội công lại có Cái Thế Thần Công - Dịch Cân Kinh. Tuy võ học Thiếu Lâm tự rất nhiều, nhưng đều cần ngộ tính cao, với 10 điểm ngộ tính của Vương Viễn, thứ có thể học về cơ bản đã học xong hết rồi. Hiện tại Vương Viễn cần nhất là ngộ tính, cũng không thể bắt Huyền Từ tăng ngộ tính cho hắn được.

"A di đà phật!"

Huyền Từ thở dài một tiếng: "Đồ nhi ngươi hiện tại coi như đã học được thành tài! Vi sư cũng không có cái gì có thể truyền thụ cho ngươi! Nhưng Dịch Cân Kinh trên người ngươi chính là nội công phật môn chính tông tối cao. Còn Bắc Minh Thần Công kia lại là bảo điển vô thượng của đạo gia huyền môn. Tuy võ học tu luyện tới cảnh giới cao nhất thì đều là trăm sông đổ về một biển, nhưng hai môn công pháp này hoàn toàn trái ngược nhau, nếu không thể điều hòa, chỉ sợ tu vi nội công của ngươi sau này sẽ không tiến triển, thậm chí còn có thể thụt lùi."

"Bố tổ sư! Thì ra là vì như vậy sao?"

Nghe Huyền Từ nói vậy, Vương Viễn đột nhiên giật bắn mình.

Trong Đại Võ Tiên, nội công có thể treo máy tu luyện, dù sao tu luyện nội công là một việc cực kỳ nhàm chán và buồn tẻ, thiết lập quái gở như vậy đương nhiên chỉ có thể đơn giản hóa. Hiện tại cách người chơi tu luyện nội công chủ yếu là treo máy trong phòng luyện công sau khi logout.

Từ sau khi ra khỏi Mai Trang, Vương Viễn đã treo máy nội công Dịch Cân Kinh hơn một tháng, nhưng độ thông thạo lại không hề tăng lên. Vương Viễn còn tưởng bản thân gặp bình cảnh, thì ra là do Bắc Minh Thần Công này đang tác quái.

Ngay từ đầu, Vương Viễn quả thực cũng có suy nghĩ có phải là vì Bắc Minh Thần Công hay không. Nhưng Dịch Cân Kinh và Bắc Minh Thần Công đều là nội công có thuộc tính điều hòa, theo lý thuyết sẽ không làm điên đảo âm dương, không xuất hiện tình huống như vậy mới đúng. Cho nên Vương Viễn vẫn chưa hoài nghi tới nguyên nhân là do công pháp mình tu luyện.

Hiện tại Huyền Từ giải thích như vậy, Vương Viễn đã có chút hiểu ra.

Hai bộ công pháp này mặc dù không phân âm dương, nhưng lại lần lượt đại diện cho cảnh giới cao nhất của Phật môn và Đạo môn. Một cái là tu luyện bản thân, làm cho nội lực của bản thân càng thêm hùng hậu. Một cái là biển chứa trăm sông, hấp thu vạn vật. Con đường tu luyện của hai công pháp này chính là trái ngược hoàn toàn.

Đây cũng chính là nguyên nhân muốn học Bắc Minh Thần Công thì phải tán công.

Bởi vì môn võ học này quá mức bá đạo, không thể hòa hợp hai trong một với nội lực vốn có trong cơ thể, ngược lại còn cắn nuốt nó.

Mà Dịch Cân Kinh cũng như vậy.

Từ xưa tới nay, người tu thành Dịch Cân Kinh vốn đã ít ỏi, hoặc là điên tăng không hiểu võ học, hoặc là tên ngu ngốc không có nội công, lại hoặc là kiếm khách mất hết nội lực. Người nổi danh nhất là Phương Chứng đại sư, thì e là đã tu hành từ nhỏ.

Cho nên Dịch Cân Kinh cũng là một môn công pháp ngoại trừ Nội Công Cơ Bản thì không thể kiêm tu với bất kỳ một nội công nào khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận