Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 820: Đánh cược

Vương Viễn thấy thế thì hơi kinh hãi. Hai người này, ánh mắt sáng ngời, đi lại ổn định, hiển nhiên võ công không thấp, người như vậy sao lại làm tôi tớ phục dịch ở nơi này?

Người bên tay trái khom người nói: "Ba vị giá lâm tệ trang, không biết có chuyện gì?"

Bôi Mạc Đình vừa muốn tự giới thiệu, thì Vương Viễn chen lên trước nói: "Ngưu Đại Xuân - Thiếu Lâm tự, đặc biệt tới đây gặp mặt Giang Nam Tứ Hữu!"

Hiện tại Nhật Nguyệt Thần Giáo đã nội loạn, không biết Giang Nam Tứ Hữu này là địch hay bạn, nếu tùy tiện lộ thân phận ra, sợ là sẽ rút dây động rừng.

"Thiếu Lâm Tự?"

Lão giả kia đánh giá ba người từ đầu tới chân một lượt nói: "Chủ nhân nhà chúng ta không tiếp khách!"

Nói xong, lão giả kia liền muốn đóng cửa.

"Tiểu tăng chính là đệ tử thủ tịch của phương trượng Thiếu Lâm tự - Huyền Từ!" Vương Viễn thấy mặt mũi đệ nhất thiên hạ của mình không dùng được, vội vàng báo danh hiệu sư phụ, cáo mượn oai hùm.

"Ha ha ha!"

Ai ngờ lão giả kia lại cười lạnh một tiếng nói: "Chủ nhân nhà chúng ta chưa từng qua lại với Thiếu Lâm tự, cho dù là đại sư Huyền Từ đích thân tới đây, cũng chưa chắc... Ha ha ha!"

Câu cuối cùng không nói tiếp, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng: "Đó chính là: cho dù hòa thượng Huyền Từ đích thân tới, chủ nhân nhà chúng ta cũng không tiếp."

Dù sao phương trượng Thiếu Lâm tự cũng là người đức cao vọng trọng, thế nhưng người này mở miệng ra lại là ngôn từ khinh thường. Hiển nhiên, trong lòng lão cho rằng, địa vị thân phận của Giang Nam Tứ Hữu cao hơn đại sư Huyền Từ rất nhiều.

"Con mẹ nó, cuồng như vậy sao?" Bôi Mạc Đình thấy lão già này xuất khẩu cuồng ngôn thì cảm thấy khó chịu.

"Chớ có vô lễ!" Vương Viễn đè Bôi Mạc Đình lại, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Phương Đông Chưa Tỏ.

Phương Đông Chưa Tỏ ở bên cạnh vội vàng móc ba hũ rượu ra , giao cho lão giả đó nói: "Lần này chúng ta tới không phải thảo luận việc võ lâm, chỉ thuần túy là phẩm rượu mà thôi! Ba hũ rượu này kính xin giao cho lão tiên sinh Đan Thanh Sinh xem qua."

"Ồ..."

Lão già tiếp nhận rượu, thuận tay giao cho người bên cạnh, người nọ xoay người đi vào trang viên.

Không bao lâu sau, người nọ trở về nói: "Mời ba vị!"

Ba người nghe vậy lập tức cất bước đi vào.

Đi qua một khoảnh sân rộng, trong sân nhà trồng một gốc cây mai già, thân cành như sắt, cực kỳ cứng cáp.

Đến được đại sảnh, chỉ thấy một lão già ngồi đối diện ở chủ vị.

Lão giả kia, râu dài tới bụng, tay trái còn đang bưng một chén rượu màu xanh biếc, trạng thái ngà ngà say, giống như tỉnh mà không phải tỉnh, trên đầu đội ba chữ "Đan Thanh Sinh".

Bên trái Đan Thanh Sinh có một lão già mặc y phục đen cực cao cực gầy, chính là nhị đương gia của Mai trang - Hắc Bạch Tử.

Hai người đứng trước là một trung niên và một người còn trẻ tuổi, đang tham thảo thư pháp cùng với một lão hói đầu mập mập lùn lùn. Rất hiển nhiên, lão hói đầu kia chính là Ngốc Bút Ông.

Người trung niên kia mặc đồ trắng, dung nhan vàng vọt, dưới cằm có một chùm râu hoa râm dài lưa thưa, rủ tới trước ngực, ánh mắt sáng quắc, dường như không có ý tốt.

Mà người trẻ tuổi kia, Vương Viễn cũng quen biết, mặt như quan ngọc, vẻ mặt ngang tàng, chính là thủ đồ phái Hoa Sơn - Lệnh Hồ Xung!

"Hả? Tên nhóc này ở đây làm cái lông gì thế?"

Nhìn thấy Lệnh Hồ Xung, Vương Viễn có chút khó hiểu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

"???"

Nghe được tiếng ho khan của Vương Viễn, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía ba người bọn họ.

Lệnh Hồ Xung thấy Vương Viễn cũng mỉm cười, sau đó tiến về phía trước chào hỏi: "Tại hạ Phong Nhị Trung, không biết vị đại sư này có kiến giải gì sao?"

"Phong Nhị Trung!"

Vương Viễn lập tức hiểu ý, Lệnh Hồ Xung đây là đang ám chỉ bản thân không nên vạch trần thân phận của y.

Vì thế Vương Viễn cũng cười nói: "Thì ra là Phong huynh, tiểu tăng Ngưu Đại Xuân, bái kiến các vị!"

"Thì ra là Ngưu huynh đệ! Tại hạ Đồng Hóa Kim!" Người trung niên cũng ôm quyền nói một tiếng với Vương Viễn, sau đó ánh mắt nhìn về phía Bôi Mạc Đình, khiến Bôi Mạc Đình cảm giác toàn thân không thoải mái.

"Người này có trá!"

Vương Viễn thấy thế nhỏ giọng nói: "Người trẻ tuổi ta có quen, là thủ đồ Hoa Sơn - Lệnh Hồ Xung chứ không phải Phong Nhị Trung gì cả. Trung niên kia chắc chắn cũng không phải tên Đồng Hóa Kim. Ta hoài nghi người trung niên này tới đây là không có ý tốt!"

"Đồng Hóa Kim... Là tên giả sao! Có khi nào gã chính là đồng đảng của Nhậm Ngã Hành!" Bôi Mạc Đình tiếp lời.

"Đúng vậy! Người này tên là Hướng Vấn Thiên! Là đặc biệt tới để cứu Nhậm Ngã Hành ra ngoài!" Phương Đông Chưa Tỏ nói.

"Hiện tại có nên ra tay hay không?" Bôi Mạc Đình muốn rút kiếm.

"Không thể!"

Vương Viễn nói: "Thực lực của Giang Nam Tứ Hữu ra sao chúng ta vẫn chưa nắm rõ. Lệnh Hồ Xung này có kiếm pháp cực cao, có y ở đây ba chúng ta rất khó thắng được! Chúng ta cứ yên lặng xem xét trước đã!"

Kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung, Vương Viễn đã được chứng kiến. Tên nhóc này khi tay không và khi cầm kiếm quả thực là hai người khác nhau, không có kiếm thì có thể bị côn đồ đè xuống đất mà đánh, cầm kiếm rồi phải gọi là trâu bò, ngay cả cao thủ cấp bậc chưởng môn như Nhạc Bất Quần cũng cảm thấy không bằng.

"Thế nào? Đã suy xét kỹ chưa, đây đều là những thứ trân quý của Đồng mỗ. Đồng mỗ biết Giang Nam Tứ Hữu chính là danh gia, cố ý đưa tới cho các vị đánh giá! Chỉ cần các vị so kiếm có thể thắng được Phong huynh đệ đây của ta, thì mấy thứ này chính là của các vị."

Trong lúc ba người Vương Viễn đang xì xào bàn bạc, Hướng Vấn Thiên kia giơ tranh chữ kỳ phổ trong tay lên, lớn tiếng nói.

"Chuyện này..."

Nhìn đồ trong tay Hướng Vấn Thiên, ba người Đan Thanh Sinh nước miếng chảy dài, nhưng lại có chút khó xử.

Dù sao ai ở đây cũng là người sĩ diện, luận võ tất có thắng bại, ngộ nhỡ mà thua thì truyền ra ngoài cũng không tốt.

"Các vị cứ yên tâm!"

Dường như Hướng Vấn Thiên cũng đoán được suy nghĩ của mấy người, nên cười nói: "Tỷ thí ngày hôm nay, tất nhiên sẽ không để cho người ngoài biết."

"Thắng bại không đủ gây sợ hãi!" Hắc Bạch Tử lạnh như băng nói: "Chỉ là đồ vật của Đồng tiên sinh quá mức trân quý, Mai Trang Tứ Hữu chúng ta không có trân bảo tương ứng, sao dám mù quáng đánh cược!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận