Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 528: So đấu lực tay

Ngũ Độc Phái là một phái khá mạnh về độ uyển chuyển, nói toẹt ra là võ học bản môn của bọn họ ngoại trừ độc và cổ ra thì không có gì sáng chói cả. Môn phái này cần học tập môn phái khác hoặc là võ học giang hồ để tự gia tăng thực lực của bản thân.

Có đệ tử Ngũ Độc chơi ám khí, có người lại chơi dao găm, dù sao cũng hèn mọn hết sức.

Nhất Mộng Như Thị là người chơi theo trường phái ám khí, song vị trí của cô ta là người khống chế trong đoàn đội, phối hợp với người khác hạ độc đánh phụ trợ, chẳng am hiểu chút nào về đấu đơn cả.

"Hừ!"

Sau khi lên lôi đài, Nhất Mộng Như Thị miệt thị nhìn Đạo Khả Đạo, rồi hừ lạnh nói: "Các ngươi thua đủ thảm rồi, hôm nay bà cô đây mềm lòng nhường các ngươi một ván!"

Dứt lời, Nhất Mộng Như Thị giơ cờ trắng đầu hàng.

Trên đài dưới đài đồng loạt rộ lên.

Trước đó Vương Viễn đã nói rõ, trước khi phân thắng bại nhất định phải che giấu thực lực, như vậy có thể giữ được thêm một chút tính thần bí.

Nhất Mộng Như Thị biết mình không phải là đối thủ của Đạo Khả Đạo, vì vậy cô ta rất biết điều, đầu hàng ngay lập tức.

Trận tiếp theo, vận may của đội Một Đám Ô Hợp cuối cùng cũng xuất hiện, người ra sân là Điều Tử.

"Đây là người của Lục Phiến Môn đúng không?"

"Nghe nói bọn họ ăn cơm ở quán rượu không cần phải trả tiền..."

Cũng không biết tin vịt của người nào mà bây giờ ấn tượng đầu tiên của hầu hết mọi người đối với Lục Phiến Môn chính là ăn cơm không phải trả tiền tiền.

Thấy người làm quan mặc đồng phục màu đen, mặt đầy hạo nhiên chính khí ở trên sân so tài, tất cả mọi người đều như thấy được động vật quý hiếm, rối rít chỉ chỉ trỏ trỏ. Dù sao thì số lượng người chơi đến từ Lục Phiến Môn cũng rất ít, căn bản thì vài cái chủ thành mới xuất hiện một người, mỗi người quản lý một vùng, công chức mà, ở bất cứ triều đại nào cũng đều là một tồn tại người bình thường khó có thể sánh bằng.

Vẻ mặt của Đạo Khả Đạo căng thẳng, nhìn Điều Tử chằm chằm, trong mắt hiện đầy vẻ cảnh giác.

Lục Phiến Môn khác với những môn phái bình thường, môn phái này không có hệ thống võ học, vì vậy có rất nhiều thứ không thể xác định được, không ai biết Điều Tử đang đứng trước mặt gã sẽ dùng công phu gì, phải đối phó như thế nào, nhưng một điều có thể khẳng định chính là thực lực của người chơi đến từ Lục Phiến Môn chắc chắn sẽ không thấp, nếu không thì sao họ có thể bảo vệ được trị an của một vùng.

"Tiếp chiêu!"

Theo hiệu lệnh bắt đầu so đấu của Độc Cô Cầu Bại, tay phải của Điều Tử cầm lấy cán đao, tay trái vuốt một đường dọc theo thân đao.

"Vù!"

Vỏ đao bay thẳng về phía Đạo Khả Đạo, cùng lúc đó thanh đao trên tay Điều Tử cũng xuất hiện một ngọn lửa hừng hực.

Ánh mắt của Đạo Khả Đạo căng thẳng, rút trường kiếm ra, vung lên.

"Keng!"

Vỏ đao của Điều Tử Đạo Khả Đạo đánh bay, thế nhưng lúc này Điều Tử đã nhảy tới chỗ Đạo Khả Đạo, tay trái bắt lấy vỏ đao, tay phải vung một vòng cung, cầm thanh đao mang theo ánh lửa bổ về phía Đạo Khả Đạo.

Liệt Diễm Phần Thành!

Đạo Khả Đạo chỉ mới cảm thấy một luồng sóng nhiệt đập vào mặt thì lưỡi đao của Điều Tử đã chém tới.

Lúc này Đạo Khả Đạo đã bị khoá chặt, muốn né tránh cũng không còn kịp nữa rồi, mắt thấy y sắp bị Điều Tử chém thành hai đoạn thì thanh trường kiếm trong tay y bỗng biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm bản to, hai tay nắm chuôi kiếm, giơ ra đỡ trước người.

Điều Tử tu luyện nội công của phái Tung Sơn, võ học của phái Tung Sơn lấy lực lượng là nòng cốt, vì vậy bộ đao pháp Liệt Diễm này của Điều Tử nhìn vô cùng mạnh mẽ bá đạo cũng là điều dễ hiểu.

Phái Cổ Mộ thì khác, võ học vô cùng tinh tế, kiếm một tay và kiếm hai tay một môn tập trung vào thân pháp, một môn thì tập trung vào lực tay, lúc này Đạo Khả Đạo dùng trọng kiếm đối địch, đồng dạng là cương mãnh dị thường.

Một tiếng "Xoẹt!!" thật lớn vang lên, đao của Điều Tử chém trúng thân kiếm của Đạo Khả Đạo, đao kiếm đụng nhau mang theo một tia lửa, chân khí mang theo sóng nhiệt tản ra xung quanh.

Phản lực cực mạnh mẽ khiến Đạo Khả Đạo phải lui về phía sau nửa bước, chân trái giẫm mạnh xuống đất, ổn định thân thể. Nội công của Điều Tử kém hơn Đạo Khả Đạo một bậc, hai tay tê rần, binh khí trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

“Nội lực thật mạnh!"

Sau một hiệp so đấu, sắc mặt của Điều Tử tối sầm, dù gì thì Cổ Mộ cũng là một trong chín môn phái lớn nhất, nội công tuyệt đối ăn đứt một môn phái ẩn cấp hai như phái Tung Sơn.

"Lực tay quả thực rất mạnh!"

Cảm nhận được lực tay của Điều Tử đặt vào thân đao, Đạo Khả Đạo cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trường phái kiếm hai tay của phái Cổ Mộ chơi theo hướng đại xảo bất công, nếu chỉ so về lực tay, Đạo Khả Đạo vô cùng tự tin, thế nhưng y ngàn vạn lần không ngờ đối thủ trước mắt lại có lực tay không kém hơn bao nhiêu so với y.

Trong lúc Đạo Khả Đạo vẫn đang kinh ngạc, Điều Tử cầm chặt chuôi đao, bước tới phía trước, vận nội lực, một ngọn lửa hừng hực bao lấy thanh đao, bổ đao xuống kèm theo ba đường lửa.

Tam Thiên Nghiệp Hoả!

Đạo Khả Đạo vung tay, đổi thành trường kiếm, không né không tránh đâm về phía trước, không đợi đao của Điều Từ vung xuống, kiếm của Đạo Khả Đạo đã đâm tới cổ tay Điều Tử.

Cổ tay là mạch môn của người chơi, muốn vận nội lực chắc chắn phải thông qua mạch môn.

"Phập!"

Trường kiếm của Đạo Khả Đạo đâm vào cổ tay Điều Tử, nội lực của Điều Tử bị ngắt quãng, ánh lửa trên thân đao ngay lập tức biến mất.

Chiêu thức của Điều Tử bị cắt đứt, gã ngay lập tức thu kiếm lại, nhấc chân đá thẳng vào cùi chỏ của Đạo Khả Đạo.

"Bốp!"

Cánh tay Đạo Khả Đạo tê rần, không kiềm được phải thu kiếm về, hai người đồng loạt nhảy về phía sau, kéo giãn khoảng cách.

"..."

Hai người đều nhìn chăm chú đối phương, trong đầu có rất nhiều dòng suy nghĩ đang chạy qua.

Lúc này Vương Viễn cũng đã nhìn ra được, nếu bàn về độ tuyệt diệu của chiêu thức, kiếm của Đạo Khả Đạo nhỉnh hơn Điều Tử một chút, nhưng nếu bàn về kinh nghiệm chiến đấu và uy thế tấn công, Điều Tử lại hơi thắng một nước, hai người đây là gặp phải đối thủ, muốn đánh bại người đối diện không dễ dàng chút nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận