Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1374: Quách Tương nhảy vực

“Liên quan quá ấy chứ!” Vương Viễn nói: “Nguyên nhân ngươi với vợ cãi vã sẽ cho ta biết nàng bỏ đi đâu…”

“Hửm, thật hả? Lão nạp chưa kết hôn nên hoàn toàn không hiểu.” Kim Luân Pháp Vương vô cùng tò mò muốn biết.

“Dĩ nhiên rồi!”

Vương Viễn nói: “Nếu vấn đề nằm ở ngươi, vợ ngươi quá nửa sẽ chạy về nhà mẹ đẻ; nếu vấn đề không nằm ở cả hai, vợ ngươi sẽ sang nhà bạn thân; mà nếu vợ ngươi tranh cãi vô lý tức là đã vượt rào chạy theo trai rồi…”

Kim Luân Pháp Vương hít vào một ngụm khí lạnh: “Kiến thức này thật ảo diệu!”

“Chả thế!” Vương Viễn lên giọng đầy tự hào: “Khi còn bé ngày nào ta cũng trèo lên nóc nhà trong thôn đi dạo, chuyện gì cũng từng bắt gặp…

“Thế ngươi bảo Dương Quá thuộc trường hợp nào?” Kim Luân Pháp Vương hiếu kỳ hỏi.

“Hiển nhiên là loại thứ hai…” Vương Viễn nói: “Tiểu Long Nữ có bạn thân nào không?”

“Hình như không…” Kim Luân Pháp Vương bảo: “Long cô nương toàn thui thủi một mình, ngay cả bạn cũng không có, chỉ có Hoàng bang chủ mới nói chuyện được với nàng.”

“Vậy hợp lý này!” Vương Viễn nói: “Hoàng Dung xảo quyệt lắm, nói mấy câu là lừa được Tiểu Long Nữ ngay.”

“Không được nói xấu mẹ ta!” Quách Tương rất tức giận.

Vương Viễn cười híp mắt nói: “Tương Nhi, đại ca ca có nói với người vì sao lại tới Tuyệt Tình Cốc tìm người không?”

“Chuyện này hả…” Quách Tương kể: “Nghe bảo vợ đại ca ca đến Nam Hải học tập, mười sáu năm sau sẽ trở về… Bảo đại ca ca chờ ở đó…”

“Thôi xong!”

Nghe Quách Tương kể vậy, trong lòng Vương Viễn đột nhiên thấp thỏm: “E rằng Tiểu Long Nữ đã chết rồi.”

“Chết?”

Không chỉ Quách Tương mà Kim Luân Pháp Vương cũng ngạc nhiên thốt lên: “Sao ngươi biết được?”

“Chẳng nhẽ các ngươi không biết đây là đâu à?” Vương Viễn hỏi vặn lại.

“Tuyệt Tình Cốc chứ đâu!” Hai người đáp.

“Tuyệt tình… Mười sáu năm!” Vương Viễn nói: “Rõ ràng là đang bảo Dương Quá đừng cố đợi chờ nữa! Tuyệt tình mười sáu năm thì quên nhau cả rồi còn đâu…”

Thời gian có thể làm phai mờ hết thảy…

Bạn thân với nhau hai tháng liền không liên lạc, quan hệ đã lạnh nhạt đi nhiều.

Người yêu một năm không liên lạc thì đi kiếm niềm vui mới chứ đợi chờ chi…

Mấy chuyện này rất đỗi bình thường.

Mười sáu năm là quãng thời gian đủ để một đôi vợ chồng trở thành người dưng nước lã.

Tiểu Long Nữ bảo Dương Quá mười sáu năm sau gặp lại ở Tuyệt Tình Cốc, dụng ý là gì không cần nói cũng biết.

Với suy nghĩ đơn giản của Tiểu Long Nữ, nàng ta chắc chắc không nghĩ ra nổi chủ ý này, người đưa ý kiến quá nửa là Hoàng Dung.

Đàn bà ấy mà, không những phòng bị đàn ông mà còn phòng bị cả người cùng giới có quan hệ đặc biệt tốt với mình nữa… Đàn ông phần lớn đều ham gái đẹp, có trời mới biết người gọi là bạn thân kia có xúi giục ngươi làm chuyện ngu dốt gì không.

Ý định ban đầu của Hoàng Dung chắc là không muốn Dương Quá lấy sư phụ hắn ta làm vợ. Dương Quá không phải Quách Tĩnh mình đầy cơ bắp óc bằng quả nho, cho dù là Quách Tĩnh, trong đầu vẫn còn suy nghĩ cưới Hoa Tranh sau khi Hoàng Dung chết, mà đứa trẻ Dương Quá thông minh lại suy nghĩ tích cực, thời gian dài sẽ giúp nó quên đi hết thảy… Nhưng ai ngờ Dương Quá lại cố chấp đến vậy… vẫn ngây ngốc chờ cô cô tận mười sáu năm.

Người thông minh làm chuyện ngu xuẩn, không biết mười sáu năm qua Dương Quá đã sống thế nào.

Dĩ nhiên Vương Viễn không biết rằng, Dương Quá thông minh hơn Quách Tĩnh nhiều, thằng nhóc này tìm một đám con gái chờ đợi cùng mình, cuộc sống trôi qua rất ảo diệu.



“Thế giờ phải làm sao đây?”

Nghe Vương Viễn nói vậy, Quách Tương luống cuống cả lên: “Đại ca ca từng bảo, nếu ca không chờ được thê tử sẽ tự sát theo…”

“Tự sát?”

Vương Viễn trợn trừng mắt: “Sao lại nghĩ quẩn như vậy? Hắn ta đi Tuyệt Tình Cốc từ lúc nào?”

“Đã mấy ngày rồi… Đại ca ca ước định với thê tử vào ngày mồng bảy tháng ba…” Quách Tương nói.

“Hôm nay là ngày mấy?”

“Mồng tám tháng ba!”

“Thôi xong… Xác Dương Quá đã lạnh.” Vương Viễn thở dài buông xuôi: “Tương Nhi à, ngươi đừng tìm hắn ta nữa, người ta cũng đã kết hôn rồi, ngươi có tìm được cũng để làm gì?”

Mồm miệng Vương Viễn quả nhiên rất độc.

Điều cần nói đều đã nói hết rồi, cứ để cho Quách Tương tự mình suy xét. Nhưng nếu không phải hắn nói câu “xác Dương Quá đã lạnh” kích thích cực lớn đến Quách Tương…

“Không… Ta không tin! Đại ca ca không chết, ta phải đi tìm đại ca ca!”

Quách Tương dứt lời đã khóc òa lên, xoay người bỏ chạy…

“Này, đừng chạy! Ngươi còn chưa bái ta làm thầy mà!”

Kim Luân Pháp Vương phát hoảng, nhanh chóng đuổi theo, Vương Viễn cũng theo sát phía sau.

Nhưng ai biết nhỏ Quách Tương này võ công dưới đất chẳng ra gì nhưng khinh công lại rất lợi hại, lách tới lách lui trong rừng cây một lúc đã cắt đuôi được hai người.

Kim Luân Pháp Vương và Vương Viễn đuổi một mạch lên đỉnh núi.

Dọc đường đi mọc đầy bụi gai um tùm, không gian vắng vẻ tịnh liêu, Vương Viễn là cốc chủ Tuyệt Tình Cốc nhưng chưa từng đi qua con đường này bao giờ.

Đột nhiên trên vách núi truyền đến một tiếng gầm giận dữ: “Tại sao nàng không giữ lời hứa!”

“Tại sao nàng không giữ lời hứa!”

“Tại sao nành không giữ lời hứa…”

Tiếng nói vọng lại từng đợt, quẩn quanh trong sơn cốc…

Vương Viễn giật mình hoảng sợ: “Là giọng Dương Quá! Xem ra hắn ta chưa chết!”

Nghĩ tới đây Vương Viễn yên lòng hơn hẳn.

Quách Tương tới đây là để tìm Dương Quá, chỉ cần Dương Quá không chết, Quách Tương sẽ không sao…

Kim Luân Pháp Vương nghe được giọng nói kia cũng thầm kinh hoàng không thôi, lôi năm bánh xe ra cầm trong tay.

Xem ra lão hòa thượng này khá phòng bị Dương Quá…

Hai người men theo giọng nói, một trước một sau trèo lên sườn dốc, nhưng bên trên đã chẳng thấy bóng Dương Quá đâu.

[Đoạn Trường Nhai]



Cùng lúc đó, chỉ nghe giọng nói của Quách Tương truyền đến: “Chỗ ta còn một Mai Kim Châm, đại ca ca đừng chết mà…”

Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một bóng dáng thiếu nữ tung người nhảy xuống vách đá.

“Không!!!”

Kim Luân Pháp Vương thi triển khinh công, thân hình chợt lóe lên xuất hiện sát huyền nhai, vươn tay tóm lấy ống tay áo Quách Tương.

“Roẹt!”

Thế rơi của Quách Tương đã khó lòng cản lại, ống tay áo rách còn nằm trong tay Kim Luân Pháp Vương nhưng người thì vẫn tiếp tục rơi xuống…

“Xong đời!”

Thấy Quách Tương rơi xuống vách núi, cõi lòng Vương Viễn như đã chết, vốn tưởng rằng Dương Quá nhìn thấy Quách Tương xong sẽ tỉnh táo hơn, ít nhất cũng phải để lại mấy câu trăn trối, ai dè thằng nhóc này kiên quyết nhảy xuống, Quách Tương ngu ngốc dù muốn hay không cũng nối gót theo sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận