Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1255: Hòa thượng đi lạc

Đám Hoa Phi Hoa đều là tuyển thủ thể thao điện tử đứng đắn, tất nhiên không quan tâm đến tiền của trò chơi, nhưng Bạch Hạc Lưỡng Sí phải duy trì một bang phái, những gì hắn ta xứng đáng được Vương Viễn sẽ không ăn quỵt, làm người phải tôn trọng lẫn nhau, tiêu ít tiền chung quy đỡ hơn là nợ ân tình của người ta.



Có bản hướng dẫn mà Vương Viễn phân phát ra ngoài, người chơi trong chốn giang hồ thành công vượt phụ bản và lĩnh ngộ tuyệt học môn phái ngày càng nhiều.

Tuyệt học cũng dần trở thành tiêu chuẩn của người chơi tuyến đầu, thậm chí cũng có kha khá người chơi tuyến hai lấy được tuyệt học, đây chính là xu hướng chung của trò chơi.

Nhưng người buồn bực nhất lúc này chính là Phi Vân Đạp Tuyết và người chơi phái Thiên Sơn.

Rõ ràng hắn ta bỏ tiền vào đây nhiều nhất, nhưng giờ tựa hồ khắp chốn giang hồ đều có tuyệt học trừ phái Thiên Sơn bọn họ.

Từ lúc trò chơi này bắt đầu phát hành, phái Thiên Sơn chính là một trong những môn phái mạnh nhất, hôm nay lại phải trơ mắt nhìn những môn phái khác hậu sinh khả úy, mình lại không có nhiệm vụ tuyệt học. Chuyện này còn khó chịu hơn người chơi Cái Bang khi trước.

Cùng lúc đó trong Thiếu Lâm tự, Vương Viễn đang vất vả tu luyện công pháp để chuẩn bị cho việc độ kiếp phi thăng sau này thì đột nhiên bị Huyền Từ gọi đến: “Ngộ Si đồ nhi, mau tới Đại Hùng bảo điện, ta có chuyện quan trọng cần bàn với ngươi.”

Lúc Vương Viễn đi đến Đại Hùng bảo điện chỉ thấy Huyền Từ mặt mày đỏ rực, lồng ngực phập phồng nom rất mất bình tĩnh thì lòng thầm hoảng hốt không thôi.

Vương Viễn rất hiểu Huyền Từ, lão hòa thượng này lòng dạ cực sâu, vui buồn không lộ ra mặt, khiến người ta cảm giác lão là một cao tăng đắc đạo, thế ngoại kỳ nhân.

Đây là lần đầu tiên Vương Viễn bắt gặp biểu cảm luống cuống của Huyền Từ.

Chẳng lẽ lão mới làm chuyện gì trái với lương tâm hả?

Thủ đoạn chính mà lão thường sử dụng mỗi khi làm chuyện trái lương tâm là đã sai rồi thì sai cho chót… bảo Vương Viễn hỗ trợ đi chùi đít, điển hiển như thảm án nhà Tiêu Phong chính là từ tay Huyền Từ mà ra.

Lúc ấy Huyền Từ không lộ vẻ lo sợ như lúc này, chẳng nhẽ đối thủ này còn lợi hại hơn cả Tiêu Phong?

Nghĩ đến đây Vương Viễn cũng phát hoảng, nhỏ giọng hỏi dò: “Không biết sư phụ gọi con đến đây là có việc gì? Dạo này con không được khỏe, sợ khó mà đỡ đần sư phụ được ủy thác lớn…

Nhận chút nhiệm vụ vặt vãnh cũng được, nếu Huyền Từ dám bảo Vương Viễn đi đối phó với BOSS còn khủng khiếp hơn Tiêu Phong, hắn cũng chỉ còn nước giả chết mà thôi.

“Không có chuyện gì lớn cả!”

Huyền Từ nghe vậy, khoát tay nói: “Chẳng qua trong chùa lạc mất một tiểu hòa thượng mà thôi.”

“Thật không? Ta không tin!” Vương Viễn mặt đầy nghi ngờ.

Có ngu hắn mới tin, lúc chí bảo Thiếu Lâm tự - Dịch Cân Kinh bị mất, Huyền Từ vẫn có thể ung dung trò chuyện thoải mái, nói cơ duyên này nọ, ý là “trời đã đổ cơn mưa, mẹ phải đi lấy chồng, con không thể phản đối ý trời(*).

(*)Một câu tục ngữ được sử dụng để nói về các sự tình của con người mà đã được định trước và không thể hoá giải.

Hiện tại trong chùa mới lạc mất một tiểu hòa thượng mà đã hoảng hốt đến thế rồi sao?

Chẳng lẽ Huyền Từ thực ra là một phương trượng tốt, lấy con người làm gốc, coi trọng hòa thượng Thiếu Lâm tự hơn cả Dịch Cân Kinh sao? Nhưng mà nhìn kiểu gì cũng không thấy giống…

“Người xuất gia không nói dối.” Huyền Từ nói rõ hơn: “Thực sự là lạc mất một tiểu hòa thượng. Đứa bé kia tên là Hư Trúc, là đệ tử của Tuệ Luân. Hôm qua ta và sư đệ Huyền Nan theo lời mời của Thông Biện Tiên Sinh - Tô Tinh Hà đến Lôi Cổ Sơn Tiêu Dao Cốc phá giải trận cờ Trân Lung, kết quả giữa đường để lạc mất đứa bé. Dù gì nó cũng là đệ tử Thiếu Lâm tự, sư phụ cảm thấy rất sốt ruột.”

“Tiểu hòa thượng kia có phải là con riêng của ngài không đấy?” Vương Viễn híp mắt liếc xéo Huyền Từ, bắt đầu nói bậy nói bạ, đồng thời trong lòng còn hơi khó chịu.

Mẹ nó chứ, ông đây là đệ tử thân truyền của ngươi, vì Thiếu Lâm tự cúc cung tận tụy, làm trâu làm ngựa cho lão già nhà ngươi, mấy ngày ta không trở về Thiếu Lâm tự cũng chưa thấy ngươi lo lắng bao giờ. Hiện tại chẳng qua là một tiểu hòa thượng bị lạc lại khiến ngươi nóng ruột nóng gan đến thế, chẳng nhẽ thằng nhỏ kia còn thân thiết hơn học trò ruột của ngươi? Ngoại trừ con riêng, Vương Viễn quả thực không nghĩ ra thân phận của tiểu hòa thượng kia là gì.

“A di đà phật!” Huyền Từ thấy Vương Viễn lại bắt đầu nói nhăng nói cuội, cả người khẽ chấn động, vội vàng niệm một tiếng phật hiệu thật dài: “Ngộ Si đồ nhi chớ nói linh tinh trước mặt Phật tổ, đánh mất luân lý. Phật dạy chúng sinh ngang hàng, phàm đệ tử trong chùa đều là thân nhân của vi sư, bọn họ bị lạc, vi sư sao có thể bình tĩnh nổi?”

“Phải vậy không?” Vương Viễn hỏi: “Cho nên ngài gọi con đến là để bảo con đi tìm tiểu hòa thượng kia hả?”

“Đúng vậy!” Huyền Từ gật đầu.

[Hệ thống thông báo: Bạn kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện Tiểu Tăng Lạc Đường, đẳng cấp nhiệm vụ Đại Triển Quyền Cước, có nhận hay không?]

“Ài, sao ngài không nói sớm, con thấy ngài sốt ruột ra mặt còn tưởng ngài định bảo con đi giết Trương Tam Phong hay Đông Phương Bất Bại gì đó… Hóa ra chỉ cần đi tìm một tiểu hòa thượng. Được rồi!” Vương Viễn lau mồ hôi, tiện tay nhấn nhận nhiệm vụ.

Con người ta rất dễ thỏa hiệp.

Nhiệm vụ tìm người, tìm vật mặc dù không dễ làm nhưng so với mấy loại nhiệm vụ đi tìm chết như giết BOSS cấp Thần này nọ thì có lương tâm hơn nhiều.

Chẳng phải là tìm một hòa thượng nhỏ thôi sao, ít ra còn là một người, có mồm để nói, mặt để phân biệt, đầu trọc cũng được coi là một đặc điểm nhận diện lớn.

Vương Viễn từng giúp Cẩu Tử Ca tìm một con chó rất đỗi bình thường tên A Hoàng giữa biển trời mù mịt, tìm một hòa thượng hẳn sẽ không khó lắm, huống chi đây chỉ là một nhiệm vụ Đại Triển Quyền Cước, độ khó nhất định không cao.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã nhận nhiệm vụ cốt truyện Tiểu Tăng Lạc Đường]

Đẳng cấp nhiệm vụ: Đại Triển Quyển Cước

Nội dung nhiệm vụ: Tìm tiểu hòa thượng Hư Trúc đi lạc.

Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết.

Bối cảnh nhiệm vụ: Trên đường đi đến Lôi Cổ Sơn để phá giải cờ trận cùng hòa thượng Huyền Nan Thiếu Lâm tự, tiểu hòa thượng Hư Trúc bị lạc, phương trượng Huyền Từ lo lắng vô cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận