Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 194: Giả chết + Ám côn

"Aaa!"

Sa Thông Thiên gặp phải đám người chơi hung ác này thì chợt quát to một tiếng: "Đám các ngươi cũng có chút thủ đoạn đấy, khó trách có thể đánh bại sư đệ và đồ nhi của ta!"

Nói đến đây, Sa Thông Thiên cầm mái chèo quét ngang, lớn lối bảo: "Cho các ngươi xem quỷ môn…"

"Ầm!!!"

Sa Thông Thiên mới nói được một nửa, một cây thiền trượng to dài đã đập lên gáy gã ta, chặn nửa câu sau lại.

Thân pháp và lực tay của gã cực cao nhưng căn cốt và ngộ tính khá bình thường, một thiền trượng vừa nện xuống, trên đầu Sa Thông Thiên sao bay đầy trời, lập tức đổ xuống co quắp trên mặt đất như bùn nhão.

Sa Thông Thiên ngã bổ nhào, lộ ra người đầu trọc ở phía sau mới nện một gậy vào gã ta, người này chính Vương Viễn mới bị gã ta đập chết.

"???"

Đám Đinh Lão Tiên thấy Vương Viễn sống lại thì vẻ mặt đầy mờ mịt.

"Hắn giả chết!" Bôi Mạc Đình để ý, đứng bên cạnh giải thích: "Nếu không sao hắn đánh trúng Sa Thông Thiên được…"

"Giả chết…"

Mọi người đưa mắt nhìn Vương Viễn, không khỏi sởn da gà, thuật nói bằng bụng, thuật giả chết, đập ám côn,… Sao càng nhìn càng thấy tên hòa thượng này chẳng đứng đắn chút nào vậy?

"Dám nện gáy ta hả? Ngươi nện ta một phát ta nện ngươi mười lần!"

Vương Viễn cắm thiền trượng xuống mặt đất, sau đó xì nước bọt vào lòng bàn tay, rồi nhấc chân giẫm lên lưng Sa Thông Thiên, rút thiền trượng nện từng cú thật mạnh vào đầu gã ta.

Khống chế! Chính là chiêu thức khắc chế thân pháp võ học di động nhiều nhất.

Bất kể ngươi có chạy nhanh đến đâu, chỉ cần bị khống chế thì mọi thứ đều phí công.

Vương Viễn có lực tay mạnh bực nào, thiền trượng trong tay hắn cũng nặng vô cùng, thứ hắn dùng là mười chín thức Đại Vi Đà Xử pháp chính tông và mạnh mẽ nhất thiên hạ của Thiếu Lâm.

Một thiền trượng vung xuống, Sa Thông Thiên bị đánh hôn mê, lúc này cho dù gã có biết thuấn di cũng không thoát khỏi thủ đoạn hiểm độc của Vương Viễn.

...

Vương Viễn giẫm một chân trên lưng Sa Thông Thiên, thiền trượng trong tay cẩn thận nện xuống từng nhát từng nhát, mỗi cú nện đều có thể mang theo chút mưa máu. Thanh máu trên đầu Sa Thông Thiên giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

"Ôi chao tàn nhẫn quá đi! Chúng ta mau nhanh chóng giết gã!"

Rốt cuộc vẫn là các cô gái có lòng hảo tâm, thấy Sa Thông Thiên bị Vương Viễn đập thảm như vậy thì theo đề nghị của Độc Cô Tiểu Linh, đoàn người tiến lên, người bắn tên, người dùng độc…

Căn cốt của Sa Thông Thiên vốn không cao, lúc này lại bị Vương Viễn khống chế chặt chẽ, đối mặt với những đòn tấn công của đám người Một Đám Ô Hợp thì tránh không kịp.

Đáng thương thay cho Quỷ Môn Long Vương - Sa Thông Thiên một đời kiêu hùng, tung hoành hai bên bờ sông Hoàng Hà, uy chấn vùng Trung Nguyên, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh bị người ra xúm lại đánh hội đồng.

...

Bên ngoài Hoàng Hà bang, đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí mỏi mắt ngóng trông về phía cửa bang.

Lúc đầu nhóm bọn họ cho rằng Vương Viễn dẫn theo đội ngũ của hắn thì chẳng bao lâu sẽ diệt đoàn.

Nhưng bây giờ qua gần một giờ, Hoàng Hà bang vẫn không thể tiến vào, rất hiển nhiên, đám người mới đi vào trước đó vẫn còn ở bên trong.

Bọn họ chán nản chờ ở đây lâu như vậy, dù là người bình tĩnh như Bạch Hạc Lưỡng Sí thì cũng có chút cảm thấy không kiên nhẫn được nữa.

"Đám người kia đúng là làm khổ người ta…"

Kiếm Hàn Tây Bắc đi qua đi lại bảo: "Một tiếng rồi mà chưa đi ra, bố khỉ chúng nó, dơ thế chứ không biết, nếu là chúng ta, nửa giờ là xong."

"Bới nói nhảm đi!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí trừng mắt với Kiếm Hàn Tây Bắc: "Ngươi tưởng là soát phụ bản bình thường sao? Đây là khai hoang đó… Độ khó cao hơn phụ bản thông thường, chắc là tên hòa thượng kia kéo đội ngũ của hắn đánh đến ải cuối cùng rồi? "

Nói đến đây, hắn ta không khỏi nhíu mày.

Bạch Hạc Lưỡng Sí từng đánh với Vương Viễn, biết rõ hòa thượng kia cực kỳ trâu bò, mặc dù mấy người khác nhìn chẳng ra sao nhưng loại chuyện như khai hoang phụ bản này khác với PvP(*).

(*)Player versus player, người chơi đánh với nhau.

PVP chủ yếu xem ở chiến thuật và thực lực PK của người chơi, mà PvE(*) lại quan tâm chủ yếu đến độ phối hợp giữa các nghề nghiệp trong trò chơi.

(*)Player versus Environment, người chơi sẽ chuyên trainning, cày cuốc, luyện level theo Environment( maps, level...).

Có một game thủ chuyên nghiệp đỉnh cấp như Vương Viễn ở đây, phối hợp thỏa đáng cày phụ bản thẳng một mạch không phải là không được.

"Lão đại, ngươi nói đùa đấy à?"

Kiếm Hàn Tây Bắc khinh thường nói: "Đám rác rưởi kia dựa vào đâu mà mới một lần đã khai hoang thành công?"

Khai hoang phụ bản khó hơn trong tưởng tượng rất nhiều, cần người chơi tích lũy kinh nghiệm nhiều lần mới có thể dần dần vượt qua được.

Trong tình huống bình thường, dù có là đoàn đội cao cấp đi khai hoang, không mất ba đến bốn lần khó mà khai hoang thành công nổi, huống chi là chỉ mấy người Một Đám Ô Hợp.

Đây cũng là lý do vì sao Bạch Hạc Lưỡng Sí nhường cơ hội cho nhóm Vương Viễn vào khai hoang trước.

Người đánh trước chết trước, người đến sau nhận xếp hạng cao hơn, đây chính là thông lệ nhất quán của khai hoang.

Tuy nói như vậy nhưng bây giờ lâu như vậy rồi mà nhóm Vương Viễn còn chưa ra, Bạch Hạc Lưỡng Sí đột nhiên cảm thấy hơi nguy hiểm.

"Nếu là những người khác thì tốt rồi." Bạch Hạc Lưỡng Sí nhíu mày nói: "Nhưng hòa thượng kia là một tanker, này khó mà nói trước được."

Dù sao xe tăng là mấu chốt của phụ bản, chỉ cần xe tăng tốt, không có phụ bản nào không qua được.

"Yên tâm đi!" Kiếm Hàn Tây Bắc cười nói: "Hắn có là thần cũng không dẫn theo nổi năm tên…"

Nhưng mà Kiếm Hàn Tây Bắc còn chưa dứt lời, trên bầu trời đã truyền ra thông báo của giang hồ.

[Giang hồ thông cáo: Đoàn đội của đệ tử Thiếu Lâm tự Ngưu Đại Xuân trong nhiệm vụ đã liên thủ giết chết giang hồ hào khách “Quỷ Môn Long Vương - Sa Thông Thiên”, đồng thời cũng là người giết đầu tiên. Nhân đây thông báo, hy vọng các vị đại hiệp tiếp tục cố gắng.]

"Ta..."

Kiếm Hàn Tây Bắc nhìn thấy giang hồ thông báo thì ngậm tịt mấy câu định nói sau đó lại.

Mặc dù Bạch Hạc Lưỡng Sí đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi nhìn thấy thông báo vẫn trợn mắt há hốc mồm.

"Họ… bọn họ thành công thật rồi sao?"

Một lúc lâu sau, Kiếm Hàn Tây Bắc lẩm bẩm với vẻ khó tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận