Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 483: Phần thưởng của A Châu

Vương Viễn dựa theo chỉ dẫn của công pháp, hai tay để ở huyệt linh đài sau lưng Tống Dương, ngay sau đó vận nội công, nội lực hùng hậu liền truyền vào cơ thể Tống Dương không ngừng.

Tống Dương chỉ tu luyện qua một môn Tiểu Vô Tương Công, nội công mặc dù không yếu nhưng vẫn kém hơn Vương Viễn nhưng không ít.

Chỉ cần bảy thành nội lực của Vương Viễn đã có thể đẩy nội công của Tống Dương lên tới thượng hạng, liên tục không ngừng truyền vào, nội lực bên trong đan điền của Tống Dương đã đạt tới mức lấy hoài không hết, dùng không hết.

Khí định thần nhàn, Vương Viễn lại thi triển Nhất Dương Chỉ, tiếp tục phong ấn tám huyệt vị lớn của A Châu.

Nội lực Dịch Cân Kinh của Vương Viễn truyền vào trong cơ thể Tống Dương, ở dưới sự vận chuyển của Tiểu Vô Tương Công, bắt chước công lực nội công Đoàn thị, thi triển Nhất Dương Chỉ với A Châu, thanh máu của A Châu nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

"Khụ khụ!"

Rốt cuộc, sau khi ho vài tiếng, A Châu tỉnh lại, vốn sắc mặt vẫn vàng vọt giờ đã trở nên đỏ thắm, trên môi cũng tràn đầy sự sống.

Vương Viễn cùng Tống Dương thấy vậy cùng thu hồi nội lực, nhìn A Châu đã hoàn toàn khôi phục trước mắt, trong lòng vô cùng kích động, thần công Nhất Dương Chỉ quả nhiên danh bất hư truyền.

"Cái này... Đây là nơi nào? Không ngờ sau khi chết ta lại được đưa tới tiên cảnh..."

A Châu vừa tỉnh lại, có vẻ còn chưa kịp phản ứng với mọi thứ, nhìn hoàn cảnh chung quanh còn tưởng rằng mình đã chết.

Đứa nhỏ ngốc, nếu chết ngươi sẽ được thay thế, thiên đường địa ngục phải nơi ngươi có thể tới.

"A Châu cô nương, ngươi tỉnh rồi!"

Ngay lúc A Châu vẫn đang ngơ ngác, một cái mặt to kèm theo đầu hói xuất hiện ở trước mặt A Châu.

"A..."

A Châu suýt thì bị doạ chết thêm một lần nữa... Đợi nàng thấy rõ gương mặt đó mới vỗ ngực, thở phào nói: "Nguyên lai là Ngưu đại ca, ngươi suýt nữa hù chết ta rồi!"

"Ta..."

Vương Viễn nắm chặt tay, cố nén suy nghĩ sút chết cô nàng này!

"Ngươi cũng chết rồi sao?" A Châu lại hỏi.

"Chết con mẹ ngươi!" Vương Viễn tức giận nói: "Nơi này là Tiêu Dao cốc, ta phải bỏ ra rất nhiều công sức mới cứu được ngươiS."

"Ta còn sống?" A Châu không thể tưởng tượng nổi, nhìn mình một cái, ngay sau đó vội vàng hỏi: "Vậy Kiều đại ca đâu?"

"Ngươi muốn phát thức ăn cho chó à!" Mario khó chịu nói: " Vừa sống dậy đã nghĩ tới người khác! Những con người phát cơm chó như các ngươi quả thực rất đáng chết!"

"Hắn bị làm sao vậy?"

A Châu khó hiểu.

"Không sao! Không chữa được! Ngươi cứ mặc kệ hắn!" Vương Viễn cười cười nói: "Kiều đại ca đã bị bắt, không rõ tung tích! Nguyện vọng duy nhất của hắn là cứu sống ngươi, bây giờ ngươi đã mạnh khoẻ, ta rất an tâm!"

Nói tới chỗ này, Vương Viễn xoa xoa hai ngón tay, làm động tác ám chỉ.

"Thật vô liêm sỉ!"

Ở trong kênh trò chuyện của đội, Tống Dương và Mario đều tặng ngón giữa cho Vương Viễn, trước đó không biết là tên khốn nạn nào nói đợi A Châu chết sau đó bị thay thế.

“Lần này A Châu thoát chết trong đường tơ kẽ tóc đều nhờ có mọi người!"

Nghe được lời của Vương Viễn, A Châu cảm kích cúi đầu với mọi người một cái, cũng không biết vô tình hay là cố ý, A Châu hình như không nhìn thấy động tác ám chỉ của Vương Viễn.

"Con mẹ nó!"

Vương Viễn buồn rầu, nhưng vì giữ vững hình tượng, cũng không tiện yêu cầu A Châu đưa phần thưởng cho mình, dù sao thì cô nàng này cũng được coi là người vào sinh ra tử với Kiều Phong, bằng hữu của bạn chính là bạn.

"Nếu đã sống lại thì các ngươi mau rời khỏi đây! Nhất là hòa thượng kia! Bây giờ hạng người ta ghét nhất là hòa thượng!" A Châu đã được cứu, Tô Tinh Hà không khách khí ra lệnh tống cổ khách.

Thật ra thì ngoại trừ cái miệng vô duyên, nhân phẩm của Tô Tinh Hà vẫn rất tốt, nếu không cũng sẽ không cho phép đám Vương Viễn ở chỗ này trị thương cho A Châu, có thể chọc một lão già tao nhã lịch sự giận như vậy, Vương Viễn quả thực không phải người.

"A Châu phải đi tìm Kiều đại ca, nếu lão nhân gia không muốn A Châu ở đây thì A Châu sẽ rời đi!"

A Châu lại cúi đầu, xoay người muốn đi.

"Đừng đi..."

Thấy A Châu định rời đi không lưu luyến chút, Vương Viễn nháy mắt với Mario, Mario hiểu ý, vội vàng nói: "Chúng ta cứu ngươi mất nhiều công sức như vậy, ngươi cũng phải bày tỏ một chút thành ý của mình chứ !"

Cứu người còn đòi phần thưởng, đây là chuyện mà mọi người trên giang hồ đều khinh bỉ, nhưng đối với người chơi, trò chơi chỉ là trò chơi, cũng không phải cái gọi là giang hồ... Cứu người làm nhiệm vụ thì phải có thưởng, dù sao thì người chơi tốn tiền để chơi trò chơi, NPC cũng không thể làm như vậy, lãng phí thời gian của người chơi.

Yêu cầu phần thưởng Tống Dương không nhớ nổi, Vương Viễn thì vướng quan hệ với Kiều Phong, ngại nói, Mario và A Châu không quen không biết, đương nhiên không có điều gì phải lo lắng.

"Bày tỏ?"

A Châu dừng bước, cười một tiếng, nói: "Ngươi không nói thì ta quên mất!"

"..."

Vương Viễn và Mario nghe vậy đều cảm thấy bùng nổ. Quả nhiên, NPC trong thiên hạ đều giỏi lừa người, phần thưởng nhiệm vụ cũng có thể ỉm đi. Mặc dù có phần thưởng nhiệm vụ, nhưng nếu ngươi không muốn thì nàng sẽ không cho, cũng may Vương Viễn xúi Mario hỏi một câu, nếu không thì họ sẽ để một tiểu nha đầu tinh quái cầm phần thưởng chạy mất.

A Châu cười híp mắt, nói: "Tu vi của tiểu nữ thấp, công pháp trên người sợ cũng không vừa mắt các vị ở đây."

"Thuật dịch dung!" Mario bật thốt lên, hắn đã sớm hâm mộ thuật dịch dung của Vương Viễn.

"Thuật dịch dung đã giao cho người khác! Trên người ta cũng không còn!" A Châu khổ sở lầm bầm một câu, sau đó suy nghĩ một chút, nói: "Ta còn có một bộ công pháp điểm huyệt, ngươi có muốn học không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận